Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã từng làm chỉ huy trưởng trong quân đội, là điều tra viên xuất sắc, trải qua huấn luyện đặc công quốc gia, còn tốt nghiệp đạt tiêu chuẩn đặc công, ở trong quá trình giao đấu với đạo sĩ ác, trong đầu Lâm Côn không ngừng suy nghĩ xem đạo sĩ ác này rốt cuộc có thân phận gì.

Đầu tiên, tên đạo sĩ ác này có thân thủ không tầm thường, ở trong trấn Ma Bàn hoang vắng như vậy, bình thường chắc hẳn sẽ không có cao thủ ẩn nấp như vậy. Cho dù toàn thân ông ta mặc áo đạo sĩ, nhưng trên người ông ta tản ra sát khí rất mạnh, tuyệt đối không giống như với một người tu hành bình thường vốn có.

Chẳng lẽ là một kẻ tội phạm đang lẩn trốn sao? Sau khi giết người lại trốn đến thôn trấn vắng vẻ này...

Đối mặt với công kích của đạo sĩ ác, Lâm Côn hoàn toàn không dám khinh thường, lấy kinh nghiệm đối đầu với kẻ địch của anh trong nhiều năm, tên đạo sĩ tà ác này ra tay rất tàn nhẫn, gần như từng chiêu đều muốn lấy mạng, có thể xuất thân là lính đánh thuê.

Trung Quốc có nghìn vạn lính đánh thuê, hễ là nhân vật có thể trở thành lính đánh thuê tuyệt đối đều là người có chút ngoan độc có thể sánh ngang với quân đội đặc chủng, thậm chí một ít lính đánh thuê ban đầu chính là tinh anh quân đội đặc chủng cực kỳ xuất sắc trong quân đội.

Công kích điên cuồng liên tiếp kéo tới, Lâm Côn sử dụng tới Thái Cực Bát Quái khó nhọc mới có thể tránh thoát, cho đến tận lúc này anh gặp được không nhiều người có thể ép anh liên tiếp sử dụng Thái Cực Bát Quái để tránh né như vậy. Đạo sĩ hung ác trước mặt này rõ ràng không phải là một nhân vật hung ác bình thường, càng như vậy trong lòng Lâm Côn càng cảm thấy kinh ngạc, một cao thủ như vậy làm sao có khả năng cam chịu ẩn thân ở trong nơi hoang vắng như trấn Ma Bàn được!

Cho dù công kích sắc bén tới mức nào, trước sau vẫn không chạm được tới vạt áo của Lâm Côn, điều này làm cho tên đạo sĩ ác vô cùng tức giận. Miệng ông ta đầy mùi rượu giận dữ gầm lên, dưới chân đột nhiên giẫm một cái, toàn bộ đầu cầu trong bóng tối dường như đều rung lên, hai nắm đấm vung lên phát ra sức lực của toàn thân đánh về phía Lâm Côn.

Mắt Lâm Côn khẽ híp một cái, cười lạnh bình tĩnh nói: “A, tôi vừa rồi không chấp nhặt với ông, ông lại còn lên mặt!” Lâm Côn nói xong, đồng thời hai nắm đấm cũng vung mạnh, lần này anh hoàn toàn không có ý tránh né nữa, không quan tâm đạo sĩ ác này có thân phận thế nào, lúc này chủ yếu là cho ông ta nằm xuống.

Một tiếng động khẽ vang lên, hai quyền bốn tay nặng nề va chạm vào nhau, ngay sau đó lại nghe một tiếng rên rỉ vang lên, dưới chân đạo sĩ tà ác đứng không vững, thân thể không khỏi lùi về phía sau. Sau khi lùi lại liên tục năm bước ông ta mới khó nhọc dừng lại, chỉ huy Lâm của chúng ta vẫn đứng rất ổn, không chỉ đứng rất ổn, biểu cảm trên mặt cũng rất bình thản.

Lúc này, đạo sĩ ác mới cẩn thận nhìn kỹ người trẻ tuổi trước mắt này, ông ta cố kìm chế máu trong cổ họng đang muốn phun ra, giọng nói thâm trầm hỏi Lâm Côn: “Thằng nhóc, mày rốt cuộc có lai lịch gì?”

Lâm Côn thản nhiên cười: “Không có lai lịch gì cả.” Anh đi về phía trước thêm hai bước, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào đạo sĩ tà ác, sắc mặt của đạo sĩ ác không khỏi run lên, trong ánh mắt lộ ra một sự sợ hãi. Ông ta không khỏi lui về phía sau một bước, ban đầu ông ta thấy mình đánh ngã người trẻ tuổi trước mắt này hẳn không thành vấn đề. Nhưng kết quả người ta vừa ra tay, ông ta lập tức bị tổn thương nặng nề, đụng vào sức lực này ông ta hoàn toàn lâm vào thế yếu.

Đạo sĩ ác này cũng là một nhân vật biết co biết giãn, ông ta hạ thấp giọng, dù trong lòng cảm thấy bị sỉ nhục và áp bức, nhưng vẫn nói với Lâm Côn: “Người anh em, ngày hôm nay chúng ta coi như đánh nhau thành quen biết, sau này còn có nhiều thời gian, cho dù không thể làm bạn được, tôi cũng không muốn đối địch với anh.”

Lâm Côn cười ha hả, anh rất bội phục tính cách biết co biết giãn của đạo sĩ tà ác này, chỉ có điều hôm nay nếu đổi lại thành anh là phía yếu thế, nếu như anh nói với đạo sĩ ác như vậy, thật sự không biết đạo sĩ ác có thể đồng ý thả anh hay không, Lâm Côn vẫy tay: “Đại sư, sau này còn gặp lại.”

Lâm Côn làm như vậy là có nguyên nhân, trước khi chưa xác định được thân phận thật sự của đạo sĩ ác này, anh không cần thiết đưa người vào tuyệt cảnh. Hơn nữa anh còn phải suy nghĩ đến cả nhà Phùng Giai Tuệ, anh chỉ có thể ở lại trấn Ma Bàn thêm mấy ngày thôi, chờ sau khi hoàn toàn giải quyết xong chuyện Vu Lượng quấn lấy Phùng Giai Tuệ anh cũng sẽ phủi mông rời đi. Lúc này nếu như anh làm chuyện quá tuyệt đường, chọc cho đạo sĩ ác nóng nảy, sau này đạo sĩ ác nhất định sẽ tính khoản nợ này tới trên đầu cả nhà Phùng Giai Tuệ. Đạo sĩ ác này vốn đã có hung ác, đến lúc đó xảy ra chuyện gì cũng không dễ nói.

Hai bàn tay của đạo sĩ ác xếp chồng lên nhau, giống như người giang hồ trong mấy bộ phim kiếm hiệp từ biệt nhau chào anh một cái, lại xoay người đi về phía núi Mã Lương.

Nhìn theo bóng dáng đạo sĩ ác đi xa, Lâm Côn mỉm cười, móc điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Lục Đình: “Alo, người đẹp Lúc Đình, làm phiền cô giúp tôi điều tra một chút về hồ sơ tội phạm quan trọng đang lẩn trốn...”

Trên đường núi của núi Mã Lương, đạo sĩ ác lảo đảo đi về phía trên núi, vừa đẩy cánh cửa chùa, trong sân lập tức sáng đèn, một đám người lao về phía ông ta. Đạo sĩ ác lập tức cảnh giác, nhảy về phía sau một bước, hai nắm đấm lập tức nắm chặt, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào phía trước.

Kết quả, mấy bóng người nhào tới trước mặt ông ta không phải là ai khác, mà là Vu Lượng và đám đàn em của anh ta. Vu Lượng vẫn chờ ở trong chùa, chờ tin tức sư phụ anh ta đánh ngã Lâm Côn, khi thấy đạo sĩ ác trở về, anh ta lập tức không kịp chờ đợi hỏi: “Sư phụ, thế nào?” Trong ánh mắt anh ta đầy vẻ mong chờ.

Ánh mắt của đạo sĩ ác u oán trừng mắt với Vu Lượng, vừa rồi cứng đấu cứng với Lâm Côn đã khiến cho ông ta bị nội thương không nhẹ. Dọc đường đi ông ta đều cố gắng áp chế, không phun ra ngụm máu trong cổ họng, nhưng hiện tại thì hay rồi, ông ta bị Vu Lượng và các đàn em của anh ta nhào tới bất ngờ như thế lập tức kinh sợ, cũng có chút không nhịn được muốn phun máu ra ngoài.

“Sư phụ, ngài làm sao vậy?” Thấy đạo sĩ ác không mở miệng, trên mặt Vu Lượng nghi ngờ hỏi, khi ngửi thấy người phía trước tràn ngập mùi rượu, anh ta nói: “Sư phụ, ngài đi uống rượu sao? Chuyện chính đã làm chưa?”

Đạo sĩ ác vẫn không mở miệng, cố gắng kìm chế ngụm máu trong cổ họng đang điên cuồng muốn phun ra làm gương mặt ông ta càng đỏ bừng. Vu Lượng vốn là một người không có kiên nhẫn, thấy đạo sĩ ác này vẫn không mở miệng, lập tức cũng có chút tức giận, anh ta đi tới trước mặt đạo sĩ ác hỏi: “Sư phụ, ngài làm sao vậy? Trúng tà à?”

Anh ta vừa dứt lời, lại nghe ‘phụt’ một tiếng, máu tươi nóng hầm hập bị đạo sĩ ác cưỡng chế trong cổ họng một hồi lại trực tiếp phun ở trên mặt Vu Lượng. Mùi máu tươi kèm theo mùi rượu cực nồng làm cho Vu Lượng kinh ngạc há hốc miệng, đám đàn em đứng phía sau anh ta cũng ngây ra.

Đây... Là tình huống gì vậy?

Qua được mấy giây, Vu Lượng mới từ trong kinh ngạc kịp phản ứng, anh ta giơ tay lên sờ vết máu tanh nồng mùi rượu này, ngoài mặt anh ta tỏ ra kiêu ngạo, trên thực tế trong lòng đã khiếp sợ, lập tức hét lên một tiếng tê tim liệt phổi... A! ! !

Lâm Côn ngậm điếu thuốc lá trong miệng, nghênh ngang trở lại cửa hàng bánh bao, Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm vẫn đứng ở ngoài cửa hàng bánh bao chờ anh, đứng ở trên thềm đá bên cạnh chờ cùng các cô còn có Hải Đông Thanh nhỏ. Nghe được tiếng bước chân Lâm Côn trở về, Hải Đông Thanh nhỏ giống như mũi tên lao về phía Lâm Côn, vừa nhảy vừa bay, nó vô cùng thành thạo leo lên trên vai Lâm Côn, cái mỏ nhỏ nhắn của nó cà cà trên cổ của Lâm Côn.

Lâm Côn xoa đầu của Hải Đông Thanh nhỏ, cười chào hỏi hai người đẹp: “Các cô làm gì vậy, chờ tôi sao?”

Hàn Tâm không nói gì, Phùng Giai Tuệ quan tâm nói: “Anh Côn, anh không sao chứ?” Từ giây phút anh đồng ý đi tới trấn Ma Bàn giúp cô, Phùng Giai Tuệ lại càng lúc càng cảm thấy thân thiết với Lâm Côn, cho nên đổi giọng gọi anh là anh Côn.

Lâm Côn giang cánh tay, để cho Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm quan sát mình, cười nói: “Hai người nhìn tôi giống như có chuyện hay sao?”

Hai người đẹp nhìn nhìn, quả thật anh không giống như có chuyện gì, Hàn Tâm hỏi: “Tên khốn kiếp kia đâu?”

“Người nào?”

“Chính là tên đạo sĩ khốn kiếp kia!” Hàn Tâm căm giận nói: “Ngày hôm nay ông ta ném vỡ máy ảnh của tôi, nghiền nát thẻ SD của tôi!”

“...” Lâm Côn hơi ngẩn người ra, anh thật sự không nghĩ tới đạo sĩ ác này đáng giận như thế, tuy nhiên anh lập tức liên tưởng đến điều gì đó, cười hỏi Hàn Tâm: “Đang êm đang đẹp, ông ta làm gì lại ném máy ảnh của cô chứ?”

“Có khả năng...” Thật ra trong lòng Hàn Tâm cũng rất nghi ngờ, tuy nhiên nghĩ đến lời cuối cùng mà đạo sĩ ác kia nói, cô lập tức đã biết được nguyên nhân nên căm giận nói: “Bởi vì em chụp hình của ông ta.”

Lâm Côn xoa cằm, xem ra đạo sĩ ác này quả nhiên có vấn đề, nếu không chỉ bởi vì Hàn Tâm chụp hình của ông ta, tại sao ông ta phải ném vỡ máy ảnh của người ta, còn muốn nghiền nát thẻ SD lưu ảnh chụp.

Lúc này, điện thoại của trong túi của Lâm Côn đột nhiên đổ chuông, anh nhìn hai người đẹp mỉm cười, lại móc ra điện thoại ra đứng ở bên cạnh nghe điện thoại, điện thoại là do Lục Đình ở thành phố Trung Cảng gọi tới. Lục Đình ở trong điện thoại nói: “Anh Lâm, dựa theo những chi tiết anh mô tả cho tôi, tôi không điều tra ra được kẻ tội phạm quan trọng nào đang lẩn trốn. Có thể là chi tiết vẫn còn có chút mơ hồ không rõ, anh có ảnh chụp hoặc bất kỳ tư liệu hình vẽ nào có liên quan với người kia không?”

Lâm Côn nói: “Ảnh chụp và tư liệu hình vẽ thì không có, nhưng tôi có thể miêu tả dáng vẻ của ông ta.”

“Được, anh nói đi.”

“Tóc ông ta giống như cỏ khô, ánh mắt giống như rắn độc, miệng dài giống như sư tử, mũi dài giống như voi...”

“Dừng!” Lục Đình ở đầu điện thoại bên kia thật sự không nghe nổi nữa, má nó đây là đang miêu tả dáng người sao, cô vừa nghe Lâm Côn miêu tả, trong đầu tưởng tượng ra hình dáng, kết quả chính là một quái vật giống như Bạch Cốt Tinh trong Tây Du Ký.

“Anh Côn, tôi có hình của ông ta.” Phùng Giai Tuệ đứng ở bên cạnh giống như có thần giao cách cảm nói với Lâm Côn.

Lâm Côn quay đầu lại, Phùng Giai Tuệ cầm điện thoại di động đi tới. “Ngày hôm nay khi Hàn Tâm chụp ảnh, tôi cũng lặng lẽ chụp một bức, tuy không phải quá rõ ràng.” Cô nói xong lại đưa di động tới trước mặt Lâm Côn, “Anh xem có được không?”

Lâm Côn nhìn điện thoại di động, cho dù ảnh chụp ở khoảng cách hơi xa, sau khi phóng to lên có chút mơ hồ, nhưng rõ ràng vẫn tốt hơn miêu tả hình tượng của anh rất nhiều. Anh giơ ngón tay cái với Phùng Giai Tuệ, sau đó nói vào điện thoại: “Người đẹp Lục Đình, cô chờ lát, bên này có một tấm hình tuy rằng có chút không rõ, nhưng cô cứ xem thử có được không.”

Sau khi gửi ảnh chụp cho Lục Đình, Lâm Côn lại cúp điện thoại, lúc này Lý Hoa vừa vặn từ trong cửa hàng bánh bao đi ra, gọi ba người ngoài cửa đi vào trong phòng ăn cơm chiều. Phùng Giai Minh từ trên lầu đi xuống, sau khi nhìn thấy Lâm Côn, trong đôi mắt cậu thiếu niên đầy vẻ sùng bái, bởi vì ngày hôm nay Lâm Côn đã ‘hàng phục’ được Vu Lượng.

Bữa cơm rất phong phú, Phùng Viễn Chí cố ý xào thêm hai đĩa thức ăn vì Lâm Côn đã ở trong phòng bếp giúp vợ chồng một tay suốt một ngày. Lúc ăn cơm Phùng Viễn Chí và Lý Hoa đưa ra đề nghị, ngày mai nói thế nào cũng không thể lại để cho Lâm Côn đi vào trong phòng bếp nữa. Lâm Côn chính là khách phương xa tới, ban đầu bọn họ coi Lâm Côn làm con rể tương lai, cho nên mới để cho anh đi vào phòng bếp, kết quả con người ta cũng đã năm tuổi, hoàn toàn không có khả năng với con gái của mình, không phải là con rể tương lai thì chính là khách, làm gì có chuyện để cho khách đi vào phòng bếp.

Phùng Viễn Chí bảo Phùng Giai Tuệ ngày mai dẫn theo Lâm Côn và Hàn Tâm lên trấn đi dạo, Phùng Giai Tuệ vui vẻ đồng ý, Lâm Côn thấy thái độ của Phùng Viễn Chí và Lý Hoa cũng kiên quyết như vậy nên không yêu đòi đi vào phòng bếp nữa. Đồng ý theo Phùng Giai Tuệ sẽ ra ngoài giải sầu một chút, Hàn Tâm tất nhiên không cần nói nhiều, cô ta vốn là một người thích đi du lịch khắp nơi, tất nhiên càng vui vẻ đồng ý…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK