Chương 1004
Tạ Kiến Bình hoàn hồn lại, liếc nhìn Triệu Tứ Hải: “Yên tâm, khi nào kế hoạch thành công, tôi sẽ không quên những quyền lợi mà cậu xứng đáng được hưởng đâu”.
“Vậy thì tốt rồi, cảm ơn ông nhiều”, Triệu Tứ Hải vội kích động nói.
“Ừm”, Tạ Kiến Bình thờ ơ đáp lại, nhưng trong lòng cũng chẳng để ý đến Triệu Tứ Hải lắm.
Đối với Triệu Tứ Hải, Tạ Kiến Bình vốn khinh thường anh ta, nếu không phải ông ta không quen với cuộc sống nơi này, lại có Lâm Hàn và người của quỹ đầu tư Nhân Phàm theo dõi thì Tạ Kiến Bình cũng chẳng giao tiếp nhiều với loại người như anh ta, không bao giờ để cho Triệu Tứ Hải ngồi lên xe của mình.
Theo quan điểm của Tạ Kiến Bình, hợp tác với loại người như Triệu Tứ Hải là sự sỉ nhục đối với mình, sỉ nhục ông trùm thực sự của vùng Bắc Đông tương lai là ông ta.
Nhưng dù sao bây giờ vẫn lợi dụng được Triệu Tứ Hải, nên Tạ Kiến Bình chưa định đá anh ta đi, chờ kế hoạch thành công, được thực hiện rồi tính tiếp, bây giờ cứ nhẫn nại đã.
Chiêu trò nịnh hót của Triệu Tứ Hải có thể có tác dụng với người khác, nhưng đối với Tạ Kiến Bình người đến từ vùng Bắc Đông thì vô dụng, chẳng những vô dụng mà còn khiến ông ta khó chịu và coi thường.
Xét cho cùng, đàn ông vùng Bắc Đông trước giờ luôn coi trọng những người đàn ông đích thực, họ coi thường loại người vô dụng, yếu ớt như Triệu Tứ Hải nhất.
Tạ Kiến Bình bảo tài xế đưa Triệu Tứ Hải về, sau đó ông ta đi tìm gái để chơi cho thoải mái, hôm nay là một ngày tốt, rất thích hợp để thả lỏng, thư giãn.
Lúc này, Dương Duyệt vừa mới tan làm, thấy Triệu Tứ Hải bước xuống từ chiếc xe sang thì hơi ngạc nhiên.
Chiếc xe đó hình như là Bentley? Rất đắt, hình như còn đắt hơn chiếc Hummer của Lâm Hàn nhiều.
“Chồng à, hôm nay là sao thế? Sao anh lại có xe sang đưa về?”, Dương Duyệt thấy Triệu Tứ Hải thì lập tức kích động hỏi.
Triệu Tứ Hải nhìn thấy Dương Duyệt thì thở phào một hơi: “Bà xã, em đừng nói cho ai biết chuyện này vội. Gần đây chồng em đang làm việc lớn cho mấy ông trùm, nếu hợp tác thành công thì anh sẽ được thăng quan tiến chức và có thể thoải mái mua chiếc xe hạng sang giống như vừa rồi”.
“Thật không? Chồng em giỏi quá. Anh yên tâm, em sẽ không nói đâu”, Dương Duyệt nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ sùng bái.
“Đừng lo, sau này anh sẽ cho em được ăn ngon mặc đẹp”, Triệu Tứ Hải tự hào bảo, như thể anh ta đã chắc chắn mình có thể được Tạ Kiến Bình và ông trùm phía sau Phùng Thạch thưởng và trọng dụng. Dù sao có anh ta thúc đẩy hợp tác thì hai bên mới có được nhiều lợi ích như vậy.
“Ừm!”, Dương Duyệt gật đầu bảo: “Dương Lệ và Lâm Hàn không chịu giúp, không có chúng thì chồng em vẫn có thể làm giàu, chỉ là trước đây anh chưa gặp được thời cơ thích gợp mà thôi. Sau này anh thăng quan tiến chức rồi, hai đứa nó nịnh hót chúng ta thế nào, chúng ta cũng sẽ không để ý.”
“Đương nhiên!”
Triệu Tứ Hải cũng tức giận, hiển nhiên anh ta vẫn ghi thù chuyện lần trước Dương Lệ không giúp mình, còn với Lâm Hàn thì anh ta đã khó chịu từ lâu rồi.
Cùng lúc đó, Phùng Thạch ở bên kia lại dè dặt bấm số gọi cho Lâm Hàn, ông chủ lớn phía sau.
Nghe thấy lời này của Tạ Kiến Bình, Phùng Thạch cười đáp lại: “Đương nhiên là có thể”.
Tạ Kiến Bình nghe vậy cũng thấy yên tâm, tâm trạng ông ta rất tốt, cuối cùng cũng tìm được người có thể hợp tác kinh doanh Vùng Xám rồi.
Mà Triệu Tứ Hải ở bên cạnh nghe thấy thế lại càng an tâm hơn, Tạ Kiến Bình hợp tác cùng ông lớn đứng sau Phùng Thạch, hai bên đều mạnh thì hợp tác với nhau chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Mà sau khi thành công, chắc chắn ông ta cũng sẽ không bạc đãi Triệu Tứ Hải anh ta.
Triệu Tứ Hải khẽ thở dài trong lòng, cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội lần này để thăng quan tiến chức rồi!
Nghĩ đến vẻ mặt Dương Lệ và Lâm Hàn, trong lòng Triệu Tứ Hải lại thấy hơi tức tối, nghĩ lần này thành công nhất định phải đến tìm hai người họ tính sổ đàng hoàng.
Lúc này Phùng Thạch lại nói: “Sếp Tạ, chúng ta cùng đi ăn cơm đi. Về việc hợp tác mong ông chờ nhé, tôi phải nói với ông chủ phía sau nên cũng cần chút thời gian. Nhưng bên phía ông cũng có thể bắt đầu chuẩn bị trước đi, đến lúc đó cũng có thể bắt đầu hợp tác sớm hơn”.
Tạ Kiến Bình nghe vậy thì hơi khó chịu, không ngờ đến giờ vẫn chưa thể gặp ông chủ phía sau Phùng Thạch. Nhưng dù sao vừa nãy cấp dưới Phùng Thạch đã thắng, nên có quyền phát biểu. Vì thế, Tạ Kiến Bình cũng không nói gì, gật đầu đồng ý.
Đương nhiên đây chỉ là cái cớ tạm thời của Phùng Thạch thôi, dù sao ông ta biết rõ Lâm Hàn sẽ không cho phép kinh doanh Vùng Xám. Nhưng lần này, đối phương là người đến từ vùng Bắc Đông, là thế lực lớn nên Phùng Thạch cảm thấy có lẽ mình sẽ có cơ hội thuyết phục Lâm Hàn. Cái gọi là cho chút thời gian, thực tế là cho Phùng Thạch thời gian để thuyết phục Lâm Hàn.
Sau đó Phùng Thạch và Tạ Kiến Bình cùng đến sơn trang Thuý Hồ để dùng bữa.
Phùng Thạch vốn lập nghiệp từ thế lực Vùng Xám nên hiểu rất rõ mảng này, trong bữa cơm cũng nói chuyện với Tạ Kiến Bình rất hợp.
Bữa ăn kéo dài tới tối muộn, Phùng Thạch và Tạ Kiến Bình mới chào tạm biệt.