Chương 583
Hồng Đạp Thiên quỳ bên cạnh không dám hó hé.
“Đạp Thiên, con vào phòng bố lấy Dạ Minh Châu của Thái Hậu Từ Hi mà bố cất giấu từ triều đại trước ra đây”.
“Vâng thưa bố”.
Chiếc hộp nhỏ có màu vàng, nắp hộp được chạm khắc hình rồng vàng, cực kỳ tỉnh xảo.
Hồng Đạp Thiên đưa chiếc hộp cho Hồng Lâm Quân.
Ông cụ mở ra, bên trong là một viên ngọc to bằng nắm tay trẻ sơ sinh.
“Viên dạ minh châu này là vật được chôn cùng với Từ Hi Thái Hậu ở Đông lăng nhà Thanh, sau đó bị lãnh chúa quân phiệt Tôn Điện Anh cướp mất, mãi sau này vào thời kỳ Dân Quốc lại đến tay một nhân vật vĩ đại… Viên ngọc này qua tay nhiều người, cuối cùng lọt vào tay bố”.
“Đây là bảo vật trong bảo vật của quốc gia, mọi người còn không biết bảo vật này đã vào tay ai, sao có thể biết nó đang nằm trong tay bố?”
“Ở thời điểm mấu chốt này, hy vọng bảo vật quốc gia có thể cứu nhà họ Hồng một lần. Điều đó đòi hỏi rất nhiều năng lượng, chỉ có nhà quý tộc mới có năng lượng này”.
Nghe thấy hai chữ này, toàn thân Hồng Đạp Thiên run lên, trong lòng hết sức kinh ngạc và sợ hãi.
Thế gia có thể nói là đã đứng đầu trong các gia tộc rồi, mà trên gia tộc này còn có một kiểu gia tộc khác, được gọi là quý tộc!
Nhưng cả Hoa Đông này so với Hoa Hạ cũng chỉ là một nơi nhỏ bé.
Quý tộc thì khác, gia tộc kiểu này mỗi một lời nói, một việc làm đều có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia!
Mà quý tộc có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia chỉ có bốn gia tộc!
Hồng Đạp Thiên ở Hoa Đông có thể nói là đứng ở vị trí hàng đầu, nhưng nếu ở trước mặt những cô cậu con nhà quý tộc kia, ông ta còn chẳng bằng một con chó! Xách giày cũng chẳng tới lượt!
“Đạp Thiên, theo bố ra ngoài”.
“Vâng!”
Lòng ông ta chấn động, chẳng lẽ Viện dưỡng lão Long Sơn lại có người thuộc quý tộc sao?
Sau khi ra khỏi sân, đi bộ khoảng 5 phút, hai người lại đến một sân khác.
“Đứng lại!”
Hai người vừa tới cửa thì một trong số cảnh sát đặc nhiệm đã chĩa súng về phía Hồng Lâm Quân.
Người nọ đặt ngón tay lên cò súng, lạnh giọng quát:
“Đây là nơi riêng tư không được tuỳ tiện ra vào, mau đến nơi khác đi!”
Hồng Lâm Quân hiểu chỉ cần mình làm ra một hành động bất thường, đối phương sẽ nổ súng không chút do dự.
“Cậu trai à, tôi đến tìm ông Khương!”
“Tìm ông Khương?”
Mắt người kia loé lên.
Đột nhiên một giọng nói đều đều vang lên.
Một người thanh niên bước ra khỏi sân.
Thanh niên nhìn Hồng Lâm Quân và Hồng Đạp Thiên, ánh mắt rất bình tĩnh.
Nhưng bị ánh mắt đó nhìn, Hồng Đạp Thiên giật thót, có cảm giác như bị nhìn thấu toàn thân từ trên xuống dưới.
“Thì ra là cậu Thư Nhai à!”
Hồng Lâm Quân cười tươi nói: “Tôi đến tìm ông Khương, có chuyện quan trọng cần bàn”.
Chàng thanh niên dửng dưng hỏi ngược lại.
“Ặc… cậu Thư Nhai có biết chuyện này sao?”, Hồng Lâm Quân sững sờ.
Người thanh niên nói rồi đi về phía sân trong:
“Đi theo tôi đi, ông nội tôi đang đợi ông”.
Hồng Lâm Quân tỏ vẻ cung kính, thận trọng đi theo.
Hồng Đạp Thiên đứng ở ngoài sân, đợi chàng thanh niên đi khuất mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.
“Đây là con cháu nhà quý tộc sao? Một ánh mắt thôi đã đủ khiến mình bội phục rồi! Hơn nữa người này còn trẻ như vậy, so Hồng Ngọc, Hồng Phong nhà mình với cậu ấy thì đúng là tài năng, mưu trí, tâm cơ hoàn toàn không cùng đẳng cấp”.
Hồng Đạp Thiên không nghĩ nhiều nữa, yên lặng chờ ngoài sân.
“Ông Khương đã đồng ý sẽ bảo vệ nhà họ Hồng chúng ta không bị diệt vong rồi”.