Chương 443
Vút!
Ngô Xuyên vụt đến trước mặt Dương Duyệt, anh ta thô bạo nắm đầu Dương Duyệt nện mạnh vào tường của bệnh viện.
Bốp!
“Á! Đau quá! Tại…tại sao mày đánh tao?”
Dương Duyệt trợn trừng mắt nhìn Ngô Xuyên:
Lờ mờ có thể nhìn thấy được dòng máu đỏ đang chảy xuống từ trên trán Dương Duyệt.
Một cú đập này Ngô Xuyên đã dồn rất nhiều lực.
Hai mắt Ngô Xuyên đỏ như máu, nhìn chằm chằm Dương Duyệt, cả người rét buốt, đằng đằng sát khí, từng câu từng chữ thốt ra lạnh tanh:
“Nếu mày còn dám nói xấu anh Hàn, tao sẽ giết mày!”
Nghe đến đây, con ngươi Dương Duyệt co rút lại, cả người hoảng sợ run lên cầm cập.
Ánh mắt này của Ngô Xuyên thật sự quá đáng sợ.
“Có nghe thấy không hả?”
Ngô Xuyên lại lạnh giọng chất vấn.
Dương Duyệt sợ đến nổi hai hàm răng không ngừng đập vào nhau, sau lưng thì đã ướt đẫm mồ hôi.
“Khụ khụ…”
“Anh Hàn!”
Ánh mắt Ngô Xuyên sáng lên, lập tức vụt chạy về hướng phòng bệnh.
Thấy Lâm Hàn mở mắt, Ngô Xuyên nhanh chóng bước tới lo lắng hỏi:
“Bây giờ anh cảm thấy sao rồi?”
Dương Lệ gọi lớn, chạy vào theo, trên mặt vẫn đầy nước mắt.
Vừa thấy Dương Lệ, Ngô Xuyên đột nhiên đứng lên nghiêm mặt ngăn cô lại.
Lâm Hàn bất lực buồn cười.
“Anh Hàn, tại tôi nhạy cảm quá”, Ngô Xuyên ngượng cười, đứng qua một bên.
Dương Lệ đi đến cạnh Lâm Hàn, cầm chặt tay anh.
“Đỡ rồi, bụng còn hơi đau thôi”, Lâm Hàn cười nói, có Dương Lệ ở bên cạnh, Lâm Hàn cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Cùng lúc đó, tại biệt thự núi Vân Mộng nhà của Lâm Hàn ở thành phố Đông Hải.
Ở phòng khách biệt thự, Triệu Tứ Hải và Dương Cảnh Đào ngồi đối diện nhau.
Hai người cũng uống ngà ngà say nên gò má đã đỏ ửng.
“Bố, nào, thêm ly nữa!”
Dương Cảnh Đào cũng không khách sáo, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, lại gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, tươi cười nói:
“Thằng Lâm Hàn kia nhập viện, lại còn báo là sắp không qua khỏi, đây đúng là một chuyện vui, bố phải uống nhiều để chúc mừng mới được!”
“Hình như thông báo nói tình trạng nguy kịch lắm, Lâm Hàn chảy rất nhiều máu, đang nằm hấp hối, con đoán chắc là bị đụng xe mới ra nông nỗi này”.
“Chúng ta đừng bàn đến chuyện đó, nên thảo luận xem, nếu Lâm Hàn chết, cái nhà này thế nào đây”, Dương Cảnh Đào nghiêm túc nói.
“Dù thằng em rể Lâm Hàn còn sống hay sẽ chết, cái nhà này bố mãi mãi làm chủ. Con thấy cái biệt thự này của Tiểu Lệ rất lớn, còn rất nhiều phòng, sau này nếu Lâm Hàn chết, bố, con và Tiểu Duyệt sẽ dọn vào đây sống nhé?”
“Sau khi biệt thự núi Vân Mộng của con bán đi, khoảng thời gian này, cứ thuê nhà để ở, nhưng môi trường và điều kiện xung quanh quá kém, không thể so sánh được với biệt thự núi Vân Mộng, đúng là một cái trên trời, cái còn lại ở dưới đất luôn ấy!”
Dương Cảnh Đào cười nói: “Con là đứa con rể có hiếu với bố nhất, thằng vô tích sự Lâm Hàn kia vừa chết, con liền dọn đến đây đi! Đồng thời, bố cũng sẽ tìm người chồng mới để Tiểu Lệ tái giá, loại người như Lâm Hàn cứ xem như chưa từng tồn tại là được!”
“Tuy rằng, thằng Lâm Hàn kia vô tích sự, nhưng khi còn sống cũng là người của nhà họ Dương chúng ta. Sau khi nó chết, vẫn nên làm một đám tang hoành tráng, chọn một khu đất có phong thủy tốt để chôn cất, mời hết đám bà con họ hàng đến luôn”, Dương Cảnh Đào lại nói:
“Dù sao làm đám tang phô trương thì nhà họ Dương chúng ta cũng được nở mày nở mặt trước đám họ hàng”.
“Đến khi Lâm Hàn chết, bà con họ hàng đến đốt nhang, ăn tiệc… thì chúng ta cũng gom được một chút tiền cúng điếu, đó xem như là phần Lâm Hàn đóng góp cho nhà chúng ta cũng được!”