Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 739

Triệu Tứ Hải mỉm cười: “Em trai Lâm Hàn này, cậu đúng là tính toán ghê thật! Hôm qua nói muốn đến hội nghị liền đến. Có phải cậu đã biết Tiểu Lệ có tư cách ấy từ trước rồi đợi xem tôi bẽ mặt đúng không?”

Dương Lệ ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt, không hiểu Triệu Tứ Hải có ý gì.

Dương Cảnh Đào bên cạnh cũng nhớ ra hôm qua Lâm Hàn có nói vậy, lúc ấy, cậu ta còn nói là mình muốn đến hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương là đến thôi.

Khi đó, bọn họ chẳng coi lời nói ấy ra gì, chỉ cho rằng Lâm Hàn ngu dốt không biết trời cao đất rộng, nhưng liên tưởng với chuyện hôm nay thì mọi thứ lại không đơn giản như vậy nữa.

Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương không phải một hội nghị bình thường, sao có thể muốn đi là đi.

Dù Lâm Hàn có ngu cũng phải biết rõ điều đó, nhưng ngày hôm qua lại nói ra câu đấy, rõ ràng đã biết trước được Dương Lệ có tư cách…

“Tiểu Lệ, bố không ngờ con lại như vậy, Tứ Hải dù gì cũng là người nhà, hôm qua chắc con đã biết mình sẽ được tham gia hội nghị, nhưng vẫn không nói, đợi hôm nay nói là muốn chế giễu nó à?”

Sắc mặt Dương Cảnh Đào sa sầm xuống.

Dương Duyệt cũng chợt nghĩ ra, ánh mắt lập tức lạnh như băng:

“Tiểu Lệ, chị không ngờ em toan tính ghê như vậy, giờ nói ra là muốn nhìn nhà bọn chị bẽ mặt chứ gì!”

“Ặc…”

Dương Lệ cứng họng, không biết nên giải thích như thế nào.

Thật sự là hôm nay cô mới biết được mình có tư cách, sao mà cố ý chế giễu nhà Dương Duyệt được?

Bởi vì Lâm Hàn, nhà mình và nhà chị cả vẫn luôn không ưa nhau, nhưng Dương Lệ vẫn xem họ như người thân, chưa từng cố ý móc mỉa bọn họ.

Triệu Tứ Hải đang khó chịu thì chợt nhớ tới lời Lâm Hàn nói ngày hôm qua, không nhớ nhầm thì cậu ta nói mình muốn đến hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương thì đến thôi.

Vậy thì ngày hôm qua, tên Lâm Hàn này cũng đã biết Dương Lệ sắp tham gia hội nghị, mà còn chuẩn bị đi theo con bé.

Triệu Tứ Hải mỉm cười: “Em trai Lâm Hàn này, cậu đúng là tính toán ghê thật! Hôm qua nói muốn đến hội nghị liền đến. Có phải cậu đã biết Tiểu Lệ có tư cách ấy từ trước rồi đợi xem tôi bẽ mặt đúng không?”

Dương Lệ ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt, không hiểu Triệu Tứ Hải có ý gì.

Dương Cảnh Đào bên cạnh cũng nhớ ra hôm qua Lâm Hàn có nói vậy, lúc ấy, cậu ta còn nói là mình muốn đến hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương là đến thôi.

Khi đó, bọn họ chẳng coi lời nói ấy ra gì, chỉ cho rằng Lâm Hàn ngu dốt không biết trời cao đất rộng, nhưng liên tưởng với chuyện hôm nay thì mọi thứ lại không đơn giản như vậy nữa.

Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương không phải một hội nghị bình thường, sao có thể muốn đi là đi.

Dù Lâm Hàn có ngu cũng phải biết rõ điều đó, nhưng ngày hôm qua lại nói ra câu đấy, rõ ràng đã biết trước được Dương Lệ có tư cách…

“Tiểu Lệ, bố không ngờ con lại như vậy, Tứ Hải dù gì cũng là người nhà, hôm qua chắc con đã biết mình sẽ được tham gia hội nghị, nhưng vẫn không nói, đợi hôm nay nói là muốn chế giễu nó à?”

Sắc mặt Dương Cảnh Đào sa sầm xuống.

Dương Duyệt cũng chợt nghĩ ra, ánh mắt lập tức lạnh như băng:

“Tiểu Lệ, chị không ngờ em toan tính ghê như vậy, giờ nói ra là muốn nhìn nhà bọn chị bẽ mặt chứ gì!”

“Ặc…”

Dương Lệ cứng họng, không biết nên giải thích như thế nào.

Thật sự là hôm nay cô mới biết được mình có tư cách, sao mà cố ý chế giễu nhà Dương Duyệt được?

Bởi vì Lâm Hàn, nhà mình và nhà chị cả vẫn luôn không ưa nhau, nhưng Dương Lệ vẫn xem họ như người thân, chưa từng cố ý móc mỉa bọn họ.

“Bố, chị, anh rể, không phải như mọi người nghĩ đâu, mọi người hiểu lầm con rồi”, Dương Lệ vội vàng nói.

Dương Duyệt hừ lạnh một tiếng: “Hiểu lầm? Em giỏi giả vờ thật đấy!”

“Em là người phụ trách cả quỹ đầu tư Nhân Phàm thì sao có thể không có quyền dẫn theo Tứ Hải đi chứ? Mặt ngoài có lẽ không tiện, nhưng lén lút vẫn được mà chẳng phải sao? Còn cố ý gọi điện thoại cho tổng giám đốc bên em để từ chối dẫn Tứ Hải đi!”

“Ông xã, chúng ta đi, cũng chẳng phải không có cơm ăn, đừng ở đây để người ta cười nhạo!”, Dương Duyệt nói xong, kéo cánh tay Triệu Tứ Hải chuẩn bị rời khỏi đây, không muốn nhìn thấy Dương Lệ nữa.

Triệu Tứ Hải gật đầu, sắc mặt cũng đen kịt, không nói gì nữa.

Sau đó, hai người nổi giận đùng đùng rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK