Chương 623
Tiểu Bắc vì cứu anh mà chết, tuy rằng trong khoảng thời gian này, Lâm Hàn rất bận nên ít nghĩ tới chuyện đó.
Bởi vì Tiểu Bắc không nhất thiết phải đỡ phát súng đó cho anh.
Ngô Xuyên đi lên xe, lấy tro cốt của Tiểu Bắc ra, bên trên còn có ảnh chụp của anh ta.
Trương Quế Như nhìn thấy gương mặt nở nụ cười quen thuộc của chàng thanh niên trên bức ảnh, run rẩy, gào khóc, nhào về phía bức ảnh, nước mắt chảy thành hàng.
“Tại sao lại như thế! Tại sao vậy! Tiểu Bắc ơi!”
“Anh hai… Anh…”
Nhan Thành nhìn bức ảnh, lồng ngực phập phồng dữ dội, đau đớn không thôi, giọng cậu ấy nghẹn lại, nước mắt đong đầy khóe mi.
“Sao con không cho mẹ nhìn một lần cuối, mà nói đi là đi vậy hả con!”
Trương Quế Như òa khóc, lòng đau như cắt, vì quá sốc mà trực tiếp té xỉu xuống đất.
8 giờ tối, bầu trời đã đen tuyền.
“Tiểu Bắc chết, tôi cũng có trách nhiệm”, gương mặt Lâm Hàn cũng lộ vẻ đau đớn đầy tự trách:
“Nếu lúc đó, tôi chuẩn bị kế hoạch tốt thì Tiểu Bắc sẽ không chết. Tiểu Bắc là một người anh em chân chính”.
Lâm Hàn nhìn hai người nói:
“Hơn nữa, nếu sau này mọi người gặp khó khăn gì, cũng có thể nói với tôi. Tôi sẽ giúp đỡ mọi người vô điều kiện. Đây là sự bồi thường của tôi”.
Nhan Đại Sơn lắc đầu, nhìn Lâm Hàn nói:
“Cái bồi thường của cậu có thể khiến con tôi sống lại không?”
Nhan Đại Sơn càng nói lại càng không kiềm được nỗi đau.
Lâm Hàn im lặng, Nhan Đại Sơn nói đúng, anh có bồi thường kiểu gì cũng chẳng thể làm Tiểu Bắc sống lại được.
Người đã chết là hết.
“Lâm Hàn! cậu cút khỏi nhà chúng tôi đi! Tiểu Bắc vì cậu mới chết, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”
Một giọng nói vang lên.
Trương Quế Như lao ra từ căn phòng cách vách, ban nãy, bà ấy đã tỉnh và nghe được hết những lời Lâm Hàn vừa kể.
“Lâm Hàn!”
“Trả con trai lại cho tôi!”
Hai mắt Trương Quế Như đỏ lừ, nước mắt chảy ướt gương mặt. Bà ấy chạy đến trước mặt Lâm Hàn, đấm một phát vào ngực anh.
Bốp!
“Trả con tôi đây!”
“Nếu không vì cậu, con tôi sẽ không chết!”
“Tiểu Bắc ơi! Hu hu hu!”
“Ai cần sự bồi thường của cậu chứ! Ai thèm 1 triệu kia hả! Tôi chỉ muốn con mình trở về thôi!”
Bà ấy dùng hết cả sức lực toàn thân tay đấm chân đá lên người Lâm Hàn như vũ bão.
“Anh Hàn!”
Ngô Xuyên và ba người Tôn Hàn Các biến sắc, định bước tới cản lại.
Lâm Hàn giơ tay, vẫn đứng im không nhúc nhích, mặc cho Trương Quế Như đánh.
Ngô Xuyên và đám Tôn Hàn Các dừng lại, chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn lùi lại.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Từng tiếng đấm đánh vào thịt nặng nề liên tục vang lên trên người Lâm Hàn.
Hai má anh bị Trương Quế Như đánh đỏ rực, quần áo cũng bị xé nát, làn da bị móng tay bà ấy cào cho chảy máu, đau rát vô cùng.
Nhưng Lâm Hàn vẫn đứng im không nhúc nhích.
“Hu hu hu… Tiểu Bắc ơi… Trả con trai lại cho tôi…”
Trương Quế Như đánh 10 phút thì mệt lả, ngồi bệt xuống đất.