Chương 290
“Chắc là đem theo không đủ tiền, tiền phòng cộng thêm tiền gọi tiếp viên cũng đã gần 5 ngàn tệ rồi”, người phục vụ thầm đoán.
Lâm Hàn hoàn toàn không có ý định gọi cô nào hết, đám Ngô Xuyên chọn là được.
Lâm Hàn vừa định mở miệng bảo người phục vụ dẫn những cô em còn lại ra ngoài thì ánh mắt anh chợt lóe lên, cô em đứng ở bên trái ngoài cùng có hơi quen quen.
Cô em này có mái tóc đen búi sau đầu.
Cô ta cao tầm 1m65, chân đi tất đen, vóc dáng điện nước đầy đủ, lả lướt gợi tình, khuôn mặt xinh đẹp kia làm cho Lâm Hàn nhất thời nhớ là đã từng gặp ở đâu rồi.
“Sở Tiêu Tiêu?”
Cô em này chính là nhân viên trong cửa hàng trang sức Tiffany vào hôm mà gia tộc Lâm Hàn đã dở bỏ lệnh cấm vận.
Nếu như không phải trí nhớ Lâm Hàn quá tốt, suýt nữa cũng không nhận ra.
Cô ta không phải là nhân viên bán hàng của Tiffany à, sao giờ lại chạy đến Karaoke Royal làm tiếp viên rồi?
Lâm Hàn hơi ngạc nhiên, anh chỉ tay vào Sở Tiêu Tiêu:
“Chọn cô ta đi”.
“Vâng!”, người phục vụ gật đầu.
Sở Tiêu Tiêu nhanh chóng bước lại ngồi xuống cạnh Lâm Hàn, bờ mông cũng kề sát anh, một mùi hương thoang thoảng bay vào đầu mũi Lâm Hàn.
“Mấy anh trai chơi vui vẻ nhé!”
Người phục vụ dẫn những cô em còn lại ra ngoài.
Lúc này, Ngô Xuyên bắt đầu chơi đổ xúc xắc với mấy cô em mà anh ta đã chọn.
Đám đàn em kia cũng chơi theo.
“Ba hột ba!”
“Bốn hột sáu!”
“Mở!”
“Uống đi!”
…
“Anh trai à, chúng ta cũng chơi đổ xúc xắc đi, ai thua thì người đó uống”.
Sở Tiêu Tiêu cầm lên mấy hột xúc xắc, cười mỉm nhìn Lâm Hàn.
Cũng giống như mấy cô em kia, một cánh tay cô ta đang ôm cổ Lâm Hàn rất thân mật.
“Ồ, cô nhanh quên thế nhờ?”, Lâm Hàn nhìn cô ta nói.
“Anh quen tôi sao?”
Sở Tiêu Tiêu ngẩn ra, sắc mặt lập tức thay đổi, ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm:
“Anh là…anh Hàn!”
Chàng trai này chính là Lâm Hàn, một người bỗng chốc đã bỏ ra 500 ngàn tệ mua trang sức ở Tiffany ngày hôm đó.
Hơn hết, cái thẻ mà anh chàng này quẹt lại là thẻ đen quyền lực của Ngân hàng Thế giới!
Cái thẻ đó có mức tín dụng lên đến 100 triệu nhân dân tệ, nó còn có thể dừng tàu hỏa và hạ cánh máy bay!
Người có trong tay cái thẻ này, chắc chắn là một nhân vật tầm cỡ hàng đầu ở khắp nước Hoa Hạ này, vốn dĩ loại người này không cùng một thế giới với Sở Tiêu Tiêu cô.
Sở Tiêu Tiêu càng không thể nào ngờ đến lại gặp Lâm Hàn ở nơi đây.
“Xem ra còn chưa quên nhỉ?”, Lâm Hàn cười nhạt.
“Anh Lâm, thân phận anh danh giá đến vậy sao tôi có thể quên anh được”, Sở Tiêu Tiêu lắc đầu nói, bàn tay ngọc ngà ấm áp đặt lên ngực Lâm Hàn, nhẹ nhàng vuốt ve:
“Anh Lâm à, chúng ta gặp lại được nhau là có duyên đấy, tối nay tôi sẽ phục vụ để anh thật hài lòng nhé”.
“Thế thì không cần đâu, tôi chỉ tò mò sao cô lại đến đây làm công việc này thôi”, Lâm Hàn nghi hoặc hỏi:
“Tiffany kia dù sao cũng là công ty bán hàng xa xỉ thuộc top thế giới, làm việc bên đó không tốt hơn sao?”
“Haiz, anh Lâm à, anh tưởng tôi không biết sao? Còn không phải là vì tiền thì là gì”.
Sở Tiêu Tiêu thở dài: “Anh là người giàu có, sao anh có thể hiểu được những khó khăn trong cuộc sống của người bình thường như tôi”.
“Ồ? Nói nghe thử xem”, Lâm Hàn cũng khá hứng thú.