Chương 1097
Tuy thực tế trên đường ngoài lái xe ra, những người còn lại có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Nhưng Đại bàng núi Trương Thiên Sơn – đại ca của họ đang bị Tạ Kiến An bắt, mạng sống không phút giây nào là không bị đe dọa, bọn họ nghỉ ngơi được mới là lạ.
Cũng vì không muốn ảnh hưởng tới việc cứu giúp Trương Thiên Sơn sắp tới, bọn họ mới ép mình chợp mắt một lát, không thì sẽ không đủ sức mà đi cứu Trương Thiên Sơn.
Dù thế, lúc này đám người La Văn cũng treo hai con mắt gấu trúc, vẻ mặt giăng đầy sự mệt mỏi, trông hơi đáng sợ.
“Xin chào, xin hỏi, đây là chỗ ở của cậu Lâm à? Chúng tôi muốn tìm cậu ấy có chút chuyện cần bàn”, La Văn khách sáo hỏi.
Dì Hà nghe vậy thì hơi bất ngờ, những người này trông hung hăng đáng sợ vậy mà lại rất khách sáo với cậu Lâm, hình như cũng không phải tới để gây chuyện.
Một khi đã như vậy, dì Hà cũng chuẩn bị đi thông báo cho Lâm Hàn.
“Đúng vậy, các người chờ một lát, tôi đi thông báo cho cậu Lâm”, dì Hà cũng không mở cửa, đề phòng lỡ có chuyện gì xảy ra, sau đó mới vội vàng đi thông báo cho Lâm Hàn.
Đám người La Văn thấy thế cũng không khó chịu, trái lại còn hết sức vui mừng, không ngờ nơi này lại thật sự là chỗ ở của Lâm Hàn. Cuối cùng họ cũng gặp được anh, trước mắt thì người có thể giúp Trương Thiên Sơn chỉ có mình Lâm Hàn thôi.
Cửa phòng Lâm Hàn bị người khẽ gõ mấy cái.
Lâm Hàn nhẹ nhàng đứng dậy, đắp chăn cho Dương Lệ rồi mới mở cửa ra.
“Thưa cậu Lâm, bên ngoài có một đám người đến, trông không giống người thường, cũng không phải người nơi này. Họ nói là có chuyện quan trọng cần bàn với cậu, giọng điệu nghe có vẻ rất khách sáo”, dì Hà vội nói.
Lâm Hàn gật đầu, anh cũng không nghĩ nhiều mà đi theo dì Hà ra ngoài.
Xung quanh Lâm Hàn có một số vệ sĩ đang âm thầm bảo vệ anh, đây là quyền lợi của người thừa kế nhà họ Lâm.
Đặc biệt là sau khi trải qua chuyện ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đã chính thức trở thành người thừa kế của nhà họ Lâm, nên bên cạnh lại được đổi một đám vệ sĩ lợi hại hơn.
Hơn nữa, sau chuyện ngày hôm qua, Lâm Hàn lo lắng cho sự an toàn của Dương Lệ nên còn đặc biệt sắp xếp người ở Tôn Hàn Các đi bảo vệ cô.
Bởi vậy lúc này, xung quanh biệt thự núi Vân Mộng trông thì bình yên tĩnh lặng đó, nhưng thực tế lại có một số vệ sĩ đang ẩn núp.
Tuy không nhiều, nhưng họ đều là cao thủ đứng đầu, có thực lực vô cùng lợi hại.
Trên thực tế, đám La Văn vừa đến thì những vệ sĩ kia cũng đã phát hiện ra họ. Chẳng qua, họ cũng không có hành động thiếu suy nghĩ mà chỉ yên lặng đợi lệnh.
Lúc này, Lâm Hàn chỉ mặc áo ngủ đi theo dì Hà ra ngoài.
Nhìn thấy đoàn người La Văn từ xa, Lâm Hàn cảm thấy La Văn kia khá là quen, suy nghĩ một chút bèn nhớ tới anh đã gặp anh ta trong bữa ăn do Trương Thiên Sơn tổ chức khi vừa gặp ở thành phố Phụng Thiên, người này cũng có mặt trong bàn ăn.
Người có tư cách ngồi cùng bàn với Trương Thiên Sơn và Lâm Hàn, chắc chắn đều là đàn em thân tín của ông ta.
Mà đương nhiên, đám người La Văn cũng nhận ra Lâm Hàn, thấy anh đi ra đều trở nên kích động, Trương Thiên Sơn được cứu rồi.
“Tốt quá rồi, có cậu Lâm ở đây thì cậu ấy chắc chắn sẽ giúp chúng ta cứu Đại bàng núi!”
“Lần trước Đại bàng núi giúp cậu ấy nhiều như vậy, chắc giờ cậu ấy sẽ giúp chứ nhỉ?”
“Cũng chưa biết được, ai biết lòng người như thế nào”.
“Tôi tin cậu Lâm sẽ ra tay giúp đỡ, người được Đại bàng núi coi trọng, nhất định là một người có tình có nghĩa”.
Đám người La Văn lập tức kích động nhỏ giọng bàn tán, ai cũng nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy chờ mong.
Bấy giờ, Lâm Hàn cũng đi tới trước mặt đám La Văn, mở cửa ra.
Thấy bọn họ, Lâm Hàn cũng hơi nghi ngờ hỏi: “Các người là đàn em của Trương Thiên Sơn đúng không? Đột nhiên tới đây có chuyện gì sao?”
La Văn kích động đến run giọng nói: “Cậu Lâm, Đại bàng núi Trương Thiên Sơn của chúng tôi bị Tạ Kiến An phản bội bắt đi rồi. Cầu xin cậu nể tình ông ấy đã giúp cậu mà cử người đến cứu Đại bàng núi của chúng tôi đi!”
Mấy người đằng sau La Văn lại dứt khoát quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.
“Cầu xin cậu Lâm cứu Đại bàng núi của chúng tôi với!”
Mấy tên đàn em của La Văn đồng thanh hô lên.
Lâm Hàn thấy vậy thì sửng sốt, không ngờ lại gặp phải cảnh này.