Chương 746
Mà những công việc liên quan tới hội nghị Châu Á – Thái Bình Dương lần này, Lâm Hàn chắc chắn Dương Lệ gần như đã chuẩn bị hoàn tất, không cần phải thức đêm dậy sớm nữa.
Ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa hôm sau, hai người Lâm Hàn mới rời giường, kiểm tra lại hành lý một lần nữa rồi chuẩn bị lên đường.
Hết thảy cũng đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Xe buýt đến sân bay quốc tế Đông Hải của bên quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng đã được đặt xong.
1 giờ chiều, Dương Cảnh Đào đến biệt thự núi Vân Mộng đúng giờ.
“Tiểu Lệ, bọn con đến sân bay bằng xe buýt à, bắt taxi thì tốn kém lắm!”, Dương Cảnh Đào tiến vào phòng khách, vừa thấy Dương Lệ thì nói.
Dương Lệ sửng sốt, nhất thời ý thức được Dương Cảnh Đào lại đang muốn chiếm lợi nhỏ, ngồi ké xe buýt công ty đi.
Nhưng ngồi ké xe buýt thì cũng không có gì to tát, Dương Lệ liền nói: “Vâng, đi xe buýt, đợi một lát nữa sẽ ghé qua biệt thự núi Vân Mộng nhà chúng ta đón ngay, ba người chúng ta cùng đi chung luôn”.
“Được, thế thì hay quá”.
Dương Cảnh Đào gật đầu, trong lòng sau cùng cũng an ủi được chút, nhưng vừa nhớ mất mấy ngàn tệ để mua vé máy bay thì lại thấy đau ví chết đi được.
Dương Cảnh Đào đảo mắt nhìn về phía Lâm Hàn đang kiểm tra hành lý, nhướng mày nói:
“Lâm Hàn, cậu cũng chuẩn bị đến Cảng Đảo hóng hớt à!”
“Tôi đi du lịch không được à?”, Lâm Hàn thản nhiên nhìn ông ta.
“Cậu đi du lịch gì chứ, còn trẻ thế mà không biết phấn đấu gì cả, lại còn có thời gian đi du lịch ư? Tôi đi chơi là vì tôi đã già, cũng cày cả đời rồi, nên vừa hay đi thăm thú thế giới, ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ của Cảng Đảo, tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao cậu cũng đòi theo cơ chứ!”
“Đó là chuyện của tôi, không cần ông quan tâm”.
Mặt Lâm Hàn không chút thay đổi nói, kéo lấy hành lý đi ra ngoài với Dương Lệ.
“Cậu, cậu, cậu…”
Dương Cảnh Đào chỉ vào Lâm Hàn tức giận đến nghẹn họng.
“Bố ơi, xe buýt sắp tới rồi, bố cũng ra nhanh đi”.
Dương Lệ gọi vào.
Dương Cảnh Đào nghe thế đành cắn răng đi ra khỏi biệt thự.
Rất nhanh, xe buýt quỹ đầu tư Nhân Phàm đã đến trước cổng biệt thự.
Lúc này, trong xe đã đầy ắp nhân viên đại diện, ngay cả Tôn Minh cũng đang ngồi trong xe.
Xe buýt dừng lại, ba người Lâm Hàn liền lên xe.
Nhân viên công ty vừa Dương Lệ đều nhiệt tình chào hỏi.
“Chào giám đốc Dương”.
“Giám đốc Dương, đây là chồng chị à? Trông thật bảnh trai lịch sự”.
“Giám đốc Dương, đã để dành cho chị những ghế trên rồi, tránh phải say xe”.
Mấy người đồng nghiệp nhiệt tình chào mời.
“Được, thế thì hay quá”.
Dương Cảnh Đào gật đầu, trong lòng sau cùng cũng an ủi được chút, nhưng vừa nhớ mất mấy ngàn tệ để mua vé máy bay thì lại thấy đau ví chết đi được.
Dương Cảnh Đào đảo mắt nhìn về phía Lâm Hàn đang kiểm tra hành lý, nhướng mày nói:
“Lâm Hàn, cậu cũng chuẩn bị đến Cảng Đảo hóng hớt à!”
“Tôi đi du lịch không được à?”, Lâm Hàn thản nhiên nhìn ông ta.
“Cậu đi du lịch gì chứ, còn trẻ thế mà không biết phấn đấu gì cả, lại còn có thời gian đi du lịch ư? Tôi đi chơi là vì tôi đã già, cũng cày cả đời rồi, nên vừa hay đi thăm thú thế giới, ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ của Cảng Đảo, tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao cậu cũng đòi theo cơ chứ!”
“Đó là chuyện của tôi, không cần ông quan tâm”.
Mặt Lâm Hàn không chút thay đổi nói, kéo lấy hành lý đi ra ngoài với Dương Lệ.
“Cậu, cậu, cậu…”
Dương Cảnh Đào chỉ vào Lâm Hàn tức giận đến nghẹn họng.
“Bố ơi, xe buýt sắp tới rồi, bố cũng ra nhanh đi”.
Dương Lệ gọi vào.
Dương Cảnh Đào nghe thế đành cắn răng đi ra khỏi biệt thự.
Rất nhanh, xe buýt quỹ đầu tư Nhân Phàm đã đến trước cổng biệt thự.
Lúc này, trong xe đã đầy ắp nhân viên đại diện, ngay cả Tôn Minh cũng đang ngồi trong xe.