Chương 287
Gã đau đến không thở nổi, cảm giác giống như lục phủ ngũ tạng đều bị đá nát.
“Nếu như sau lưng mày có Lý Vọng Sơn, vậy dẫn tao đi gặp hắn ta đi”.
Lâm Hàn bình thản nói.
Nghe đến đây, gã cầm đầu, anh Long và cả Ngô Xuyên đều cùng sửng sốt:
“Anh Hàn, anh định…”
Dường như anh ta đã đoán được Lâm Hàn muốn làm gì.
“Trong giới xã hội đen ở thành phố Đông Hải chỉ cần họ Lâm là đủ rồi, ngoài ra toàn bộ đều không được tồn tại”.
Lâm Hàn nói một cách bình thản nhưng trong giọng điệu lại ẩn chứa sự độc đoán đanh thép.
Nghe xong, đáy mắt Ngô Xuyên dấy lên một tia bùng nổ.
Nếu như Lâm Hàn chính thức nắm giữ vùng xám thành phố Đông Hải, địa vị của Ngô Xuyên là anh ta cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.
Quan trọng hơn hết là vùng xám sẽ được thống nhất, điều này chỉ nghĩ thôi cũng đã làm cho lòng người sôi sục!
“Anh Hàn, tôi cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng trong khoảng thời gian gần đây tôi một mực cử người tìm kiếm tung tích của Lý Vọng Sơn nhưng vẫn không tìm được gì!”, Ngô Xuyên nói:
“Tên này giảo hoạt như cáo, rất khó bị lôi đầu ra, mà muốn loại trừ hắn ta thì càng khó hơn!”
Lâm Hàn gật đầu, cánh tay trắng muốt vươn ra kiềm chặt quai hàm gã cầm đầu, lạnh lùng mở miệng:
“Nói tao nghe, Lý Vọng Sơn ở đâu”.
“Mày muốn tìm anh ấy để gây sự à, tao méo nói chỗ anh Sơn ở nói cho mày biết đấy, mày đừng có nằm mơ!”, gã cầm đầu trừng mắt đáp.
Trong lòng gã giờ đây đã cực kỳ sợ hãi.
Gã không ngờ thằng nhãi này lại gấu chó như vậy, Lý Vọng Sơn còn chưa tìm nó mà nó lại dám chủ động chạy đi tìm Lý Vọng Sơn.
Đúng là lỗ mãng! Không biết lường trước hậu quả!
Nhưng cũng có khả năng sẽ gây nguy hiểm cho Lý Vọng Sơn, thế nên chỗ của Lý Vọng Sơn càng không thể lộ ra được.
“Vẫn còn khí phách nhỉ”.
Khóe miệng Lâm Hàn nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, rút tay về lạnh giọng:
“Rút hết móng tay, rút xong thì tới móng chân, kế tiếp thì bẻ hết răng, đến khi nào gã chịu khai ra thì thôi!”
Gã vạm vỡ này là người của Lý Vọng Sơn, hơn nữa gã còn là anh em của tổng giám đốc Mao.
Tổng giám đốc Mao là phường lừa đảo, thì gã này cũng chẳng sạch sẽ gì.
Thế nền dù có ra tay với gã, Lâm Hàn cũng sẽ không cảm thấy có gì trắc ẩn.
“Vâng!”
Ngô Xuyên gật đầu, phất tay ra hiệu cho đàn em lấy kiềm tới.
“Bọn…bọn mày muốn làm gì!”
Sắc mặt gã cầm đầu tái xanh, cả người run rẩy liên tục lùi về sau.
Lập tức có bốn đàn em bước lên, gắt gao đè chặt lại, mặc cho gã có giãy giụa thế nào thì cũng vô dụng.
Một người mang kiềm đến kẹp vào móng tay cái rút mạnh ra!
Phựt!
Máu văng tung tóe!
Một cái móng tay bị rút thẳng ra từ trong da thịt!
“Aaaaaaa!”
Gã ta ngửa đầu gào hét thảm thiết, cả người co quắp lại, cảm thấy cứ như quả tim đã rớt ra ngoài:
“Aaa…đau quá!”
“Rút tiếp!”, Lâm Hàn chắp tay sau lưng thờ ơ nói.
Đàn em kia lấy kiềm đặt vào ngón trỏ của gã, vừa chạm vào cảm giác lạnh đến tê tái làm cho gã co rút người lại, hoảng sợ kêu lên:
“Tao nói, tao nói! Đừng rút nữa! Tao khai!”
“Haha, vừa rồi còn cứng mồm lắm mà”, Lâm Hàn cười ha hả nói, anh cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.
Tên này cũng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sức chịu đựng đương nhiên chẳng đáng bàn, có thể cứng mồm đến khi bị rút mất móng cái đã hay lắm rồi.