Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 526

Mỗi bàn đều có người vậy quanh, thanh niên, trung niên, người già, độ tuổi nào cũng có. Ai nấy đều hưng phấn, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào bộ bài trên bàn lớn tiếng gào thét.

“Cược đi!”

“Nhà cái mở rồi!”

Tiếng la hét khắp sòng bạc.

Từng sấp tiền màu đỏ vứt lung tung trước mặt bọn họ.

Mấy cô gái cao ráo, ăn mặc gợi cảm đi đi lại lại bưng trà cho khách.

“Anh trai, chơi vài ván không? Khách hàng mới đổi thẻ đánh bạc sẽ có ưu đãi đấy!”

“Tôi tới tìm Tưởng Đào”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

“Tìm anh Tưởng?”

Nói xong, cô ta lắc mông đi về phía căn phòng bên cạnh sòng bạc.

Lâm Hàn và bốn người Tiểu Đông theo sau, cùng lúc đó Lâm Hàn cũng âm thầm gửi tin nhắn cho người của Tôn Hàn Các bên ngoài.

“Anh Tưởng, có người tìm anh”.

Nói xong liền lui ra ngoài.

Những xấp tiền màu đỏ chất đầy trên mặt bàn tựa như những ngọn núi nhỏ, người bình thường nếu như nhìn thấy nhiều tiền như vậy nhất định sẽ bị doạ chết khiếp.

Tất cả đều là tiền mặt, Lâm Hàn tính sơ cũng đã có khoảng 100 triệu tệ.

Một người đàn ông mặc vest tóc ngắn, gương mặt tròn, thân hình cao lớn ngồi vào bên cạnh, vắt chéo chân hút xì gà.

Chính là Tưởng Đào.

“Tới rồi à”.

Tưởng Đào nhìn Lâm Hàn, trong lòng kinh ngạc.

“Năng lực kìm chế rất tốt, số tiền này là một khoản lớn đối với cậu ta, nhưng sắc mặt cậu ta không hề có chút gợn sóng, là một nhân tài”, Tưởng Đào thầm tán thưởng, mở miệng nói:

“Đến đây đi!”

Mấy người Lâm Hàn ngồi đối diện Tưởng Đào.

“Tối qua các cậu đã đồng ý tham gia với tôi, vậy thì chính là người của tôi”, Tưởng Đào dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:

“Ở vùng xám khu Tê Hà này, địa vị của Tưởng Đào tôi cũng không thấp, sau lưng còn có nhà họ Hoàng hậu thuẫn. Vì thế, các người đừng bao giờ nghĩ tới việc phản bội, nếu không sẽ rất thảm đấy”.

Tưởng Đào nói qua loa nhưng mỗi câu mỗi chữ đều toả ra sát khí nồng nặc.

“Lâm Hàn, hôm qua cậu đã giải quyết đám người chơi ma túy và tên Công Kê kia, cậu còn nhớ chứ”, Tưởng Đào hỏi.

“Nhớ”, ánh mắt Lâm Hàn khẽ thay đổi, hờ hững nói.

“Việc còn lại, chắc không cần tôi nói nhiều nữa nhỉ”.

Tưởng Đào nhìn mấy túi bột màu trắng rồi lại nhìn Lâm Hàn, nở một nụ cười tàn nhẫn:

Lâm Hàn khẽ nhíu mày, không ngờ Tưởng Đào này cũng buôn bán ma túy.

Hơn nữa hắn ta còn có ý bảo Lâm Hàn bán mớ bột trắng này cho những người đã chơi ma túy cũ ở chỗ tên Công Kê. Việc này khiến lòng Lâm Hàn không khỏi lạnh lẽo.

“Thế lực nhà họ Hoàng đã có từ thời Dân Quốc, ông trùm lúc đó là Hoàng Kim Vinh. Mà Hoàng Kim Vinh cũng dựa vào việc buôn bán thuốc phiện để phát tài”.

“Vì vậy, dù thế lực tàn dư của nhà họ Hoàng đã đến Hoa Đông thì việc làm ăn này cũng không thể bỏ được. Thằng Công Kê đó không biết sống chết, động đến danh tiếng của nhà họ Hoàng cũng được, nhưng dám cướp việc làm ăn của nhà họ Hoàng chúng tôi thì đương nhiên phải trừng trị hắn!”

Tưởng Đào lấy ra một khẩu súng đen ngòm từ trong bụng, cúi đầu mân mê trong lòng bàn tay, lạnh nhạt nói:

“Các cậu đã đồng ý đi theo tôi thì phải biết rằng tôi kinh doanh thứ gì, mại dâm, cờ bạc, ma túy, cái gì cũng có”.

“Các cậu đã biết chúng tôi buôn bán cái gì rồi, cho nên nếu như từ chối, các cậu đương nhiên không cần sống trên đời này nữa, dù sao tôi cũng sợ pháp luật trừng trị”.

Nghe những lời này, thần kinh của mấy người Tiểu Đông liền căng thẳng.

Hoặc là giúp hắn ta buôn bán ma túy, hoặc là chết.

Hơn nữa hắn ta cũng không nhiều lời với cậu, nếu đã đồng ý đi theo hắn ta, vậy thì phải làm việc thay hắn ta, dứt khoát nói hết chuyện làm ăn của mình cho bọn họ nghe.

Kim Lăng, trong một trạch viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK