Chương 567
Một người đàn ông trẻ tuổi đẩy xe lăn, chậm rãi đi vào biệt thự.
Toàn thân người này bị quấn trong băng gạc màu trắng, chỉ lộ mỗi khuôn mặt, nhìn từ gương mặt này chính là Hồng Phong!
“Lâm Hàn đâu? Có tìm thấy thằng tay sai đó không? Tôi muốn trả thù, tôi muốn anh ta phải chết! Chết! Chết!”
“Cậu chủ, trong biệt thự không có ai ạ!”
Một gã đàn ông vạm vỡ nhanh chân đi từ trên cầu thang xuống, kính cẩn nói.
Hồng Phong sững sờ, rồi sau đó hét lớn: “Tìm cho tôi, không tìm được thì đập hết tivi, tủ lạnh, sofa, bàn ghế trong biệt thự đi!”
“Vâng!”
Uỳnh!
Rầm!
Những âm thanh khác nhau liên tục vang lên, tivi trong biệt thự bị ném xuống đất, bàn bị đập vỡ, lọ hoa cũng bị đẩy xuống đất… Không lâu sau, cả căn biệt thự trở nên cực kỳ bừa bãi.
“Cậu chủ, gầm giường, tủ, các ngóc ngách, những nơi có thể lục soát đã tìm hết rồi, nhưng vẫn không thấy ai”, người đàn ông vừa nãy lại bước tới.
Hồng Phong bất ngờ, rồi lại chế nhạo: “Vậy thì chờ ở đây đi, anh ta không thể chạy trốn được! Toàn bộ quốc lộ, tỉnh lộ và đường cao tốc nối ra thế giới bên ngoài của Kim Lăng đều đã bị người ở hệ thống giao thông của nhà họ Hồng theo dõi 24/24! Chỉ cần phát hiện ra anh ta sẽ lập tức chặn lại!”
“Lâm Hàn, anh chạy không thoát đâu!”
Hộp đêm Ức Nam.
Khoảng nửa giờ sau Lâm Hàn đã đến đây.
Hai người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, đút tay vào túi áo khoác, cảnh giác quan sát xung quanh.
Vài chiếc xe Buick Business đỗ cạnh Lâm Hàn, từng người của Tôn Hàn Các bước xuống, kính cẩn đứng trước mặt Lâm Hàn.
Trừ những người đã đi bảo vệ Dương Lệ, ở đây có khoảng mười người.
Cạch!
Cửa xe liên tục mở ra, một nhóm người bước xuống, một số người đến từ Tôn Hàn Các, một số khác là đàn em Vương Vũ dẫn tới, mỗi người đều cầm một khẩu súng lục đen nhánh trong tay, vẻ mặt ai cũng nghiêm nghị.
Trên đường đến đây, Vương Vũ đã nói với họ trước, hành động tối nay rất nguy hiểm, mọi người phải cảnh giác, vậy nên ai cũng được trang bị súng.
Vương Vũ bước đến chỗ Lâm Hàn, cúi đầu cung kính.
Lâm Hàn liếc nhìn những người mà Vương Vũ đưa tới, cộng thêm những người của Tôn Hàn Các, tổng cộng có khoảng năm mươi người.
“Vào đi, ai cản đường thì cứ giết!”
“Rõ!”
Một nhóm người hùng hổ bước vào Hộp đêm Ức Nam.
“Nhà họ Hồng của Hoa Đông đang bàn công việc, xin dừng bước!”
Đoàng!
Đoàng!
Một người của Tôn Hàn Các đã lấy súng ra, bóp cò.
Hai tên kia còn chẳng có cơ hội phản ứng đã chầm chậm ngã xuống đất, máu tuôn ra từ ấn đường.
Lâm Hàn sải bước về phía trước, đi vào hộp đêm, lạnh lùng nói:
“Ngoài ra, bốn người ở lại canh cửa. Sáu người khác canh ở các lối thoát hiểm”.
Bước vào hộp đêm, Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn, lan can tầng hai có một hàng người vạm vỡ, khoảng hơn chục người, tất cả đều cầm súng lục trong tay.
Nhìn thấy nhóm người Lâm Hàn xuất hiện, ánh mắt chúng đều lạnh đi, không nói lời nào, giơ súng bắn xuống phía dưới.
Đoàng!
Đoàng!
Keng!
Keng!
Trong số đó có hai tên đàn em của Vương Vũ bị trúng đạn, ngã trong vũng máu.
Người của Tôn Hàn Các phản ứng rất nhanh, lập tức tìm nơi trú ẩn.