Chương 297
“Mau bắn đi!”
Sắc mặt mấy tên vệ sĩ còn lại chợt thay đổi hẳn, ánh mắt đảo lia lịa tìm kiếm vị trí của Lâm Hàn.
Nhưng Lâm Hàn lại linh hoạt như một chú khỉ, lúc thì xuất hiện ở trong góc, lúc thì nhảy lên trên bàn.
Ánh đèn thì lờ mờ, đợi bọn họ thấy rồi nổ súng, Lâm Hàn đã biến mất khỏi chỗ cũ.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Lại có ba âm thanh trầm đục vang lên, máu bắn tung tóe, theo sát sau đó là tiếng hét thảm.
Ba tên vệ sĩ cuối cùng đều rớt hết súng, ôm lấy cổ tay, đau đớn rên rỉ.
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng rên rỉ quanh quẩn.
…
Lâm Hàn nhấn công tắc, cả căn phòng chợt bừng sáng.
Anh nhìn lại, tổng cộng có tám tên vệ sĩ, chết một, còn bảy, đều rớt hết súng.
“Không được nhúc nhích!”
“Ngồi im! Ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm xuống, không thì tao sẽ nổ súng đấy!”
Ngô Xuyên giơ súng, mặt mày đanh lại, hét lên với đám vệ sĩ.
Vai trái anh ta vẫn đang rỉ máu.
Tim Ngô Xuyên đập thình thịch, nghĩ lại mà sợ, bốn người đọ súng với tám tên vệ sĩ, phần thắng gần như bằng không.
May mà Lâm Hàn ra tay nhanh chóng quyết đoán, đánh bại đám vệ sĩ kia, không thì càng kéo dài, sẽ càng rắc rối.
Còn hai tên đàn em do anh ta dẫn tới thì đang nghiến răng, nhịn đau.
Một người chân trái run lẩy bẩy, chảy đầy máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cũng bị thương.
Ban nãy sống mái với nhau, súng đạn chẳng có mắt nên bị thương là điều khó tránh khỏi, không phải vết thương chí mạng đã may mắn lắm rồi.
Bảy tên vệ sĩ kia đều ôm đầu ngồi xổm xuống, không dám nhúc nhích.
Lý Vọng Sơn đã bỏ chạy, giờ phản kháng cũng chẳng có tác dụng gì.
“Ha ha, tôi còn tưởng ai, hóa ra là Ngô Xuyên”, một tên vệ sĩ ngẩng đầu lên, nhận ra Ngô Xuyên thì cười lạnh, nhìn anh ta như xem một người sắp chết:
“Tụi bay đang tự tìm chết đó, anh Sơn đã chạy thoát, đợi anh ấy dẫn người tới, tụi bay sẽ chết hết. Hơn nữa, gây ra tiếng động lớn như vậy, chắc hẳn những người khác cũng sẽ tới, tụi bay đừng hòng còn sống bước ra ngoài!”
“Những người khác?”
Ngô Xuyên cười nhạo một tiếng, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường:
“Ngại quá, nếu đến vì Lý Vọng Sơn, tụi tao sẽ không chỉ dẫn theo chút người như thế đâu!”
Rầm!
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một đám đàn em khoảng mười mấy người bước vào, tất cả đều là người của Ngô Xuyên.
Bên ngoài cửa còn đứng mấy chục người, bao vây lấy căn phòng đến con kiến cũng không lọt được.
Bảy tên vệ sĩ ngồi chồm hổm trên đất thấy bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm.
Hiển nhiên, trước khi Ngô Xuyên đến đã chuẩn bị đầy đủ dẫn theo rất nhiều người rồi.
Lúc chưa lên lầu 4, Ngô Xuyên đã nhắn tin bảo bọn họ chuẩn bị ra tay.
“Sao rồi?”
Ngô Xuyên mở miệng hỏi.
“Đám đàn em và vệ sĩ đã bị khống chế hết rồi ạ”, một tên đàn em trả lời:
“Tổng cộng có hơn bốn mươi tên, xảy ra chút va chạm nên bên ta có năm người bị thương”.
“Không chết ai là được rồi”, Ngô Xuyên gật đầu, ánh mắt chợt lóe nói:
“Đúng rồi, Lý Vọng Sơn đã chạy thoát!”
Anh ta lập tức sa sầm mặt mày, Lý Vọng Sơn đã thoát, mất nhiều sức người và sức của như vậy, cuối cùng lại chẳng được gì.
Quan trọng là sau này muốn tìm được nơi ở của hắn ta sẽ càng khó khăn hơn.
“Anh Hàn, tên Lý Vọng Sơn kia…”, Ngô Xuyên nhìn sang Lâm Hàn nói.
“Yên tâm, hắn ta không chạy thoát được đâu”.