Chương 831
Tức thì, mấy chiếc xe của Tiêu Nhã và vệ sĩ xuất phát trong đêm, phóng về nhà chính của nhà họ Tiêu.
Cùng lúc đó, nhà họ Vương đã tập hợp mười mấy cao thủ, mặc đồ thường đi tới khách sạn Lâm Hàn đang ở.
Trước lúc xuất phát, bọn họ đã điều tra kỹ bày trí cụ thể trong phòng Lâm Hàn và kết cấu toàn bộ khách sạn, có thể nói là nắm rõ nơi đó như lòng bàn tay.
Cao thủ chân chính, không chỉ giỏi võ mà còn phải gồm cả đầu óc tính toán kế hoạch hành động, phần trăm thắng và sự bình tĩnh để giải quyết tình huống.
“Bây giờ còn chưa tới lúc, theo kế hoạch thì chia nhau vào khách sạn thuê phòng, đợi đến lúc hẹn rồi bắt đầu hành động”, một người trong đám nhỏ giọng nói.
Mười mấy người bên cạnh im lặng gật đầu đáp.
Sau đó, bọn họ lập tức chia nhau ra, người trước người sau đi đến quầy tiếp tân.
Họ đã đặt phòng trước hết rồi, giờ chỉ cần vào ở thôi.
Làm thế là vì đảm bảo kế hoạch thành công, không xảy ra sơ suất gì.
Theo tư liệu thì mục tiêu lần này họ ám sát tên là Lâm Hàn, khá giỏi võ, nên hiển nhiên không phải người thường.
Tuy mười mấy người này đều tự tin với bản lĩnh của mình, cùng ra tay đối phó Lâm Hàn quả thật là dễ như trở bàn tay. Nhưng vì đảm bảo không phát sinh chuyện gì một lần giải quyết luôn, nên mới mất nhiều thời gian như vậy.
Một lát sau, bọn họ đã vào phòng ở. Tuy mười mấy cái phòng kia nhìn thì chẳng theo quy tắc nào, đều cách phòng Lâm Hàn xa có gần có. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện chúng lại bao vây lấy phòng anh, chặn hết các lối thoát.
Làm vậy, thứ nhất là có thể giám sát hướng đi của Lâm Hàn, chỉ cần anh rời khỏi phòng, đương nhiên sẽ đi ngang qua mười mấy căn phòng kia, rồi bị họ phát hiện, bởi thế biết được anh đi đâu.
Thứ hai là vì khi hành động, để tránh anh chạy trốn. Dù sao, nơi này cũng là khách sạn năm sao, có rất nhiều bảo vệ, còn gần sở cảnh sát. Nếu không thể nhanh tay giết chết Lâm Hàn, thì có khả năng sẽ kéo theo vô số rắc rối.
Khi mười mấy người này đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ yên lặng chờ đợi thời điểm tốt nhất để cùng hành động thì nhân vật chính đã tắm xong, và nằm nghỉ ngơi trên giường.
Sau khi đi chơi với Tiêu Nhã cả ngày, Lâm Hàn đã hiểu được ý định của cô ấy, hiển nhiên cô đã thật lòng coi anh như một người bạn, nhưng lại chấm dứt mối quan hệ của hai người. Lâm Hàn muốn nhờ tình bạn này để mượn tay nhà họ Tiêu đối phó nhà họ Khương nhằm lấy lại 100 tỷ kia là gần như không có khả năng. Anh phải nghĩ cách khác thôi.
Chỉ là giống như lời Trương Thiên Sơn nói, muốn đối phó với con quái vật quý tộc có thể ảnh hưởng đến tương lai đất nước thì sao có thể dễ dàng như vậy được.
Mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là thùng rỗng kêu to trước mặt sức mạnh tuyệt đối.
Lâm Hàn suy nghĩ cả buổi vẫn chưa nghĩ ra được kế hoạch nào đối phó được nhà họ Khương.
Anh thở dài, có chút không cam tâm, lời hứa một tuần với Khương Thư Nhai chỉ còn lại hai ngày. Nếu trong hai ngày này, Lâm Hàn vẫn chưa nghĩ ra cách nào thì lần hành động này không chỉ coi như thất bại, mà ba công ty dưới tay mình còn có thể phá sản, và cũng mất đi cái thân phận người thừa kế nhà họ Lâm.
Nếu lần này mà thất bại, đồng nghĩa với việc Lâm Hàn sẽ mất hết tất cả mọi thứ!
Suy nghĩ một lát, anh có hơi bất lực, hôm nay cũng tối rồi, chỉ đành chờ ngày mai dậy liên lạc với đám đàn em và Trương Thiên Sơn xem có cách nào không.
Mà cùng lúc đó, trong một căn phòng tại khách sạn.
Nhan Thành về phòng, đưa một tờ danh sách cho Ngô Xuyên, nói: “Anh Xuyên, tôi đã dựa theo lời anh liệt kê ra danh sách những người vừa vào ở từ chỗ quầy tiếp tân. Tôi nhìn thì thấy không có vấn đề gì hết, vẫn giống như bình thường”.
Ngô Xuyên gật đầu, nhận lấy danh sách đọc, cũng không phát hiện vấn đề nào, đang chuẩn bị đặt sang bên cạnh thì chợt nghĩ tới điều gì, nhíu mày, cẩn thận đọc lại.
“Không đúng, mau gọi mấy người Tôn Hàn Các đến đây!”, Ngô Xuyên đột nhiên nói.
Trong phòng của khách sạn.
Đám người Tôn Hàn Các cũng vừa tới.
“Xảy ra chuyện gì à?”, Tiểu Đông hỏi.
Ngô Xuyên cầm danh sách những người vào thuê phòng hôm nay cho Tiểu Đông, nói: “Đây là danh sách khách thuê phòng hôm nay mà tôi bảo Nhan Thành lấy tới, từ ngày cậu Lâm vào ở thì ngày nào cũng kiểm tra, nhưng nay hình như lại có chút vấn đề”.
Tiểu Đông gật đầu, nhìn kỹ lại. Danh sách trông như chẳng có gì lạ, vẫn giống như mọi ngày, số người và lượt vào đều nằm trong phạm vi bình thường.
Nhưng ngay sau đó, Tiểu Đông đã nhận ra sự khác thường.
“Có giấy bút không?”, Tiểu Đông hỏi.