Chương 462
“Ừm”, Lâm Hàn bước vào phòng học.
Nhìn bóng lưng dần xa của Lâm Hàn, trong mắt Trần Thông hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Trong phòng học, Lâm Hàn nhìn học sinh của mình.
“Chúng em chào thầy!”
Thấy Lâm Hàn bước vào, đám nhóc đồng thanh chào anh, giọng nói non nớt giòn tan.
Lâm Hàn cười, nhìn mấy nhóc tì đáng yêu đó, sự khó chịu ban nãy bỗng chốc tan biến.
Mặc dù đã lâu rồi Lâm Hàn không sờ đến kiến thức chuyên môn của đàn ghi-ta, nhưng những lý thuyết ấy vẫn khắc sâu trong đầu anh. Dạy đám nhóc này, dư xăng.
Tiết học của Lâm Hàn cũng kết thúc, chiều anh không có lớp.
Anh nhắn tin hỏi Tần Liên phỏng vấn sao rồi.
“Anh Lâm, tôi đã qua phỏng vấn rồi, tiền lương và chế độ cũng khá ok. Vừa mới dạy xong một tiết, chiều có thể quay về khách sạn Hilton livestream”.
Lâm Hàn nhắn, sau khi trở về, trước khi trả phòng, anh tính nói với nhân viên lễ tân của khách sạn Hilton là sẽ bao phòng Tổng thống một tháng.
“Vâng, anh Lâm, tôi đến ngay đây”.
Lâm Hàn cất điện thoại, đi ra trước cửa trung tâm dạy ghi-ta Punk.
Trần Thông và đám Khúc Hà cũng bước ra.
“Tôi đang đợi bạn”, Lâm Hàn nói.
“Đợi bạn?”, Trần Thông trợn mắt khinh thường: “Tôi thấy là cậu không có tiền ăn cơm mới đúng, dù sao người từ tỉnh khác tới sẽ không có nhà ở đây mà phải đi thuê, còn tìm công việc mới, chưa có lương, trên người chắc chẳng có bao nhiêu tiền”.
“Tôi thật sự đang đợi bạn”.
Lâm Hàn cau mày, nếu không phải chỉ vừa mới quen thì với cái thái độ như thế, Trần Thông đã sớm bị anh đấm cho phát rồi.
Cộp cộp cộp.
Có tiếng bước chân truyền đến.
Cô gái này có dáng người rất đẹp, mặc đồ thể thao, giữa trán có một nốt ruồi son, gương mặt tinh xảo xinh đẹp tựa như bước ra từ trong tranh.
“Gái xinh! Mà còn thuộc hàng tuyệt sắc nữa chứ!”
“Đẹp quá!”
Lâm Hàn nhìn sang, là Tần Liên đến.
“Lâm Hàn, cậu nhìn cái gì đó!”
“Cô gái xinh đẹp như này là người mà cậu có thể với tới hả? Cậu hoàn toàn không xứng với người ta! Chỉ có dân địa phương như tôi mới xứng nổi thôi”.
“Chúng ta đi về trước đi, hôm nay tôi hết tiết rồi”.
“Ừm”.
“Hả…”
Trần Thông sững người, trợn to mắt.
Không thể nào!
Anh ta dụi dụi mắt, phát hiện cô ấy quả thật sóng vai rời đi với Lâm Hàn.
Trần Thông trợn trừng mắt, không tài nào tin nổi.
Mấy cô giáo đứng cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Lâm Hàn sướng ghê ta ơi!”
…
“Cũng được, một tháng khoảng sáu bảy ngàn tệ, hơn nữa, mỗi ngày chỉ cần dạy hai ba tiếng là ok”, Tần Liên nói: “Các thầy cô giáo khác cũng rất thân thiện với tôi, chỉ có một số thầy hơi phiền thôi”.
Lâm Hàn bất lực cười, với vẻ ngoài ấy của Tần Liên thì có đi đến đâu cũng bị đàn ông chú ý thôi, gặp phải tình huống ấy là điều rất bình thường.
“Vâng!”, Tần Liên gật đầu đáp.
Sau khi rời khỏi Wanda Plaza, Lâm Hàn và Tần Liên cùng trở về đại sảnh của khách sạn Hilton.
“Vâng, anh Lâm”.
Tần Liên đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Con trai như này, rất được các cô gái yêu thích.