Chương 471
Bộp!
Nắm đấm của gã bảo vệ bị một bàn tay trắng muốt chụp lấy.
“Hở?”, bảo vệ sửng sốt: “Nhóc con này cũng khá đấy!”
Gã bảo vệ còn lại nhìn thấy, cũng vung về phía Lâm Hàn một đấm.
Vèo!
Bốp!
Gã bảo vệ lập tức bị đạp ngã nhào.
Gã bảo vệ ôm mông gào to.
Vèo!
Bụp!
Gã bảo vệ trước mặt cũng đồng cảnh ngộ ngã ngửa ra đất, khuôn mặt méo mó kêu rên.
Đám người Trần Thông chứng kiến cảnh tượng này thì ngây ngẩn tại chỗ.
“Lâm…Lâm Hàn này có học võ sao?”
“Không ngờ luôn đó!”
“Lo gì chứ, nhà hàng Eiffel lớn thế này không thể nào chỉ có hai người bảo vệ đâu. Lâm Hàn có thể đánh thắng hai người, nhưng sao có thể thắng được 10 người chứ?”, ánh mắt Trần Thông chợt lóe, lập tức nói.
Người thu ngân cảm thấy tình hình đã khó kiểm soát, nhanh chóng đi đến tầng cao nhất của nhà hàng tìm ông chủ.
“Nhóc con, cậu đã đến Eiffel ăn quỵt rồi, còn dám đánh bảo vệ nữa, đúng là chán sống mà!”
“Hành động này là đang gây hấn với nhà họ Thẩm – Hoa Đông biết không hả? Một ngón tay của nhà họ Thẩm là có thể đè chết cậu rồi đấy!”
Mười mấy bảo vệ bao vây Lâm Hàn với vẻ mặt bất thiện, không ngừng đe dọa và chuẩn bị ra tay.
“Đúng vậy! Tự tìm đường chết mà! Chắc là tính ăn quỵt bữa này vì nghĩ bản lĩnh của mình cũng không tệ, cho rằng có thể chạy thoát. Nhưng cậu ta đánh giá quá thấp số lượng bảo vệ của Eiffel rồi”.
“Mười mấy người này đủ đập anh ta bại liệt luôn ấy!”
Đám cô giáo và Khúc Hà đều không ngừng châm chọc.
Lâm Hàn chắp tay sau lưng nhìn đám bảo vệ đang vây quanh mình, bình thản nói:
“Giọng điệu thật hống hách, không muốn ra tay với bọn tôi à! Còn chúng tôi lại muốn ra tay đập cậu đấy!”
Một người trong đám bảo vệ nắm chặt quả đấm nổi giận, định xông về phía Lâm Hàn.
“Dừng tay!”
Một giọng nói khàn đục vang lên.
“Ông chủ!”
Xuất hiện trước mặt bọn họ là một ông cụ 7-80 tuổi, mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, râu tóc bạc phơi, nhưng toàn thân tràn đầy sinh lực, đôi mắt thỉnh thoảng lóe sáng.
“Ông chủ Eiffel đã đến, có kịch hay xem rồi!”
Trần Thông hưng phấn:
“Chúng ta xem kịch vui đi!”
Mấy cô giáo cũng vô cùng mong đợi.
Sắc mặt Đường Quế Hùng u ám hỏi, ông cụ bước về phía Lâm Hàn, đám bảo vệ tự động tách ra hai bên nhường đường, để Lâm Hàn chân chính đối mặt với Đường Quế Hùng.
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn Đường Quế Hùng đứng trước mặt.
“Cậu là…”
Vừa thấy chàng trai trước mặt, con ngươi Đường Quế Hùng bỗng nhiên co rút lại, vô cùng kinh ngạc.
Thấy Đường Quế Hùng nhận ra mình, Lâm Hàn mỉm cười, chắp tay sau lưng, bước về phía thang máy ông cụ đi ra.
Đường Quế Hùng giật giật mí mắt, vẻ mặt kính cẩn, im lặng đi theo sau Lâm Hàn.
Trần Thông đứng cạnh thấy thế sững sờ: “Đầu óc ông chủ Eiffel này có vấn đề à, vậy mà chẳng nói chẳng rằng đi theo Lâm Hàn luôn hở? Hai người đó đang làm trò gì vậy?”
“80% là vậy rồi. Đến bây giờ mà còn sĩ diện hão! Muốn xin lỗi riêng với ông chủ nữa chứ!”
Mấy cô giáo khác cũng lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
“Cậu Lâm, phòng làm việc của tôi ở trên lầu 8 ạ!”