Chương 660
“Dù sao chỉ cần hôm nay trừ khử được Lâm Hàn thì mục đích đến Kim Lăng của chúng ta sẽ thật sự đạt được!”
Sau đó, bốn người đi thang máy lên tầng cao nhất.
Lúc này, các nhân viên bảo vệ đang tụ tập nói chuyện cười đùa.
“Đừng bảo những người này thật sự có ý đó, cho rằng dấn thân vào xã hội là trở thành nhân vật lớn đó nhé?”
“Đúng vậy, tưởng mình đang đóng phim truyền hình đấy à? Lại còn gặp nguy hiểm nữa, chậc chậc chậc, có thể có nguy hiểm gì”.
“Bây giờ là xã hội pháp quyền, ai dám làm loạn ở bệnh viện? Cho dù có thì thế nào? Chúng ta nhiều người thế này, cầm dùi cui điện trong tay còn sợ gì nữa?”
…
Cô y tá nhỏ ở bên cạnh lại có chút sợ hãi, vì cô cảm giác được vừa nãy Nhan Thành không hề nói dối.
Nhất là khi nãy, cô giúp Lâm Hàn xử lý vết thương, cô hiểu đó là vết thương do súng bắn, người bình thường làm gì có súng?
Chắc chắn người tên Lâm Hàn đó có kẻ thù.
Lời Nhan Thành nói lúc nãy hẳn là không giả.
“Các anh bảo vệ, hay là chúng ta nghe người đó, tránh xa nơi này một chút đi?”, cô y tá nhỏ cắn môi nói với mấy bảo vệ:
“Tôi thấy những người đó cũng không phải muốn trốn đâu, dù sao lát nữa cảnh sát cũng sẽ tới”.
Mấy nhân viên bảo vệ dừng lại, nhìn cô y tá nhỏ rồi ai nấy đều bật cười.
“Đúng là phụ nữ, sợ này sợ kia!”
“Cô là sinh viên thực tập đúng không? Cô sợ như vậy thì cũng không làm được gì, chi bằng nhân lúc còn sớm thì đi đi”.
“Đúng đó, có chuyện gì ở bệnh viện này mà chúng tôi chưa gặp chứ? Cùng lắm là xã hội đen thôi, sợ cái gì!”
Mấy nhân viên bảo vệ đang nói, họ không nhận ra bốn người đàn ông mới đi lên từ lối vào thang máy.
Mãi cho đến khi bốn người đến gần, một trong những nhân viên bảo vệ mới chú ý đế họ, lên tiếng:
“Đứng lại, các anh là ai? Đây là khu phòng bệnh đặc biệt, không thể lại gần, mau cút khỏi đây đi!”
Những nhân viên bảo vệ khác nghe thấy lời này thì cũng đều có phản ứng, lần lượt nhìn chằm chằm vào bốn người đàn ông.
Làn da ngăm đen, hai má hóp lại, trông không giống người địa phương.
“Đang nói với mấy người đấy, bốn người các anh còn ngây ra đó làm gì?”
“Không phải là kẻ thù của người bệnh trong phòng đặc biệt đó chứ? Thế này thôi mà cũng bảo có nguy hiểm, hahaha!”
Mấy nhân viên bảo vệ vừa nói câu đó vừa sờ dùi cui điện trong tay, giây tiếp theo họ đều ngậm miệng, trợn tròn mắt.
Bởi vì bốn người kia đều giơ súng lục đen ngòm, chĩa họng súng về phía họ.
Đối mặt với họng súng đen ngòm đáng sợ đó, nhóm bảo vệ thậm chí còn không dám nhúc nhích.
Họ không ngờ bốn người này lại có súng!
“Chúng tôi, chúng tôi chỉ đùa thôi, các anh muốn làm gì thì làm, chúng tôi nhường… nhường đường, được không?”, một tên bảo vệ lấy hết dũng khí, run rẩy nói.
Nhưng đáp lại họ là tiếng cười khẩy của bốn người Nguyễn Nguyên.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Đột nhiên họ bóp cò, rất nhiều viên đạn bay ra!
Một vài nhân viên bảo vệ đi cuối bị trúng đạn, la hét thảm thiết ngã xuống đất.
“Mau chạy đi!”
Những tên bảo vệ khác lập tức sợ hãi, vừa nãy họ còn tự hào về cây dùi cui điện trong tay, giờ phút này đã đồng loạt ném hết xuống đất, ai nấy đều chạy vội về phía cầu thang.
“Haha, mới đó đã sợ chạy mất rồi!”
Tiểu Lỗ chế nhạo, cầm súng định đuổi theo những Nguyễn Nguyên đã lên tiếng:
Sau đó, họng súng của Nguyễn Nguyên dí sát trán cô y tá nhỏ.
“Không biết nếu cô y tá nhỏ vô tội này chết vì mày thì mày có thấy áy náy không?”
Khoé miệng Nguyễn Nguyên gợn lên nụ cười tàn nhẫn.