Chương 311
Lâm Hàn lạnh lẽo nhìn Trương Đào: “Xấu xí hay kém cỏi cũng không thành vấn đề, thế nhưng không hề nhận thức được bản thân là cái dạng c*t chó gì!”
“Còn nói cái gì mà đàn ông có nhà có xe, lương một tháng hơn mười ngàn mới xứng với cô, bản thân cô là cái thá gì? Đàn ông mắt mù mới thích cô. Đến nhà tôi làm khách mà cô còn tự cho nơi này là nhà mình à? Tưởng mình là chủ biệt thự này sao?”
“Còn bắt tôi lịch sự với cô, cô xứng sao?”
“Không muốn ăn với dì Hà thì hai người cút được bao xa cứ cút đi, ở đây không chào đón hai người”.
Nghe anh nói mấy lời đó, Trương Đức Thuận và Trương Đào sửng sốt.
Ngay sau đó, Trương Đức Thuận la lên:
“Dương Cảnh Đào, con rể anh làm phản rồi! Cậu ta dám đánh cả chú tư đây này, cái thứ không biết lớn biết nhỏ gì thế! Anh là bố vợ mà cứ mặc kệ cái thằng ăn bám vô phép vô tắc này sao?”
Trương Đào cũng lệ ngắn lệ dài:
“Chú Dương, chú phải giải quyết vụ này đi. Lâm Hàn này đối xử với hai bố con cháu như vậy là xem thường người bố vợ là chú đấy. Nếu chuyện này là bị truyền ra ngoài, chú biết giấu mặt đi đâu!”
Sắc mặt Dương Cảnh Đào trở nên âm trầm..
Nếu chuyện này thật sự bị truyền ra ngoài, chắc chắn ông ta sẽ trở thành trò cười của bà con họ hàng.
Khách đến nhà mà lại bị con rể của ông ta đuổi ra ngoài, người làm bố vợ là mình lại mặc kệ ngồi nhìn, thế chẳng phải làm trò hề cho thiên hạ sao?
“Lâm Hàn, cậu mau dìu chú tư và Tiểu Đào đứng dậy đi, sau đó xin lỗi!”, Dương Cảnh Đào trầm giọng nói.
“Dương Cảnh Đào, nếu ông muốn quản chuyện này thì tôi cũng sẽ đá ông ra luôn đấy!”
Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Dương Cảnh Đào.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Dương Cảnh Đào run như cầy sấy, lạnh cả sống lưng.
Ông ta trố mắt, cái thằng Lâm Hàn này… thế mà lại nói muốn đá ông ta ra khỏi nhà?
Chuyện này cũng thôi đi, quan trọng là cậu ta lại nói ngay trước mặt họ hàng.
Trương Đức Thuận và Trương Đào cũng há hốc mồm.
Lâm Hàn lại còn dám nói chuyện như vậy với bố vợ à? Không sợ người bị đá ra ngoài là anh ta sao?
Lúc này, Dương Cảnh Đào tức giận thở hổn hển, ngực đau nhói.
Cảm xúc lên xuống thất thường khiến cơ thể vốn đã yếu ớt của ông ta lại tái phát bệnh.
Ông ta ôm ngực, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Hàn:
“Lâm Hàn, cái tên ăn bám cậu, cậu có dám… cậu nói lại xem!”
“Tôi nói, nếu ông quản chuyện này thì tôi cũng sẽ đá ông ra luôn đấy!”, Lâm Hàn trợn mắt nhìn Dương Cảnh Đào.
“Cậu… cậu…”
Dương Cảnh Đào tức đến mức đầu tóc dựng thẳng lên, đồng tử phóng to, trợn trắng mắt, ngã xuống đất.
Dương Cảnh Đào tức đến ngất.
“Bố! Bố!”
Dương Lệ biến sắc, vội vàng dìu Dương Cảnh Đào vào phòng.
“Lâm Hàn, cậu quá quắt lắm rồi!”
Trương Đức Thuận quát: “Ngay cả bố vợ mình mà cậu cũng dám làm chọc tức tới ngất à!”
“Đây là chuyện nhà tôi, cần ông xen vào sao?”, Lâm Hàn chắp hai tay ra sau lưng, lạnh nhạt nói:
“Bây giờ mau mau biến khỏi mắt tôi đi!”
“Biệt thự này không phải của cậu, dựa vào đâu bảo tôi biến?”, Trương Đức Thuận hỏi.
Lâm Hàn nhíu mày, anh giơ tay ra xách Trương Đức Thuận lên.
Bốp!
Ngay sau đó, Lâm Hàn đấm vào mặt ông ta.
“Lão già không biết phép tắc, bảo ông biến khỏi mắt tôi đã là nhân từ với ông lắm rồi đấy”.
Sh…
Trương Đức Thuận hít khí lạnh, cú đấm này làm mặt ông ta đau rát.
Cả khuôn mặt lập tức ứ máu, sưng phù lên thấy rõ.
“Thằng ranh, một đứa phận làm con cháu mà lại dám đánh chú tư mày à? Tao là họ hàng của mày, là bậc cha chú của mày đấy! Mày đúng là không biết trên biết dưới gì cả!”
Trương Đức Thuận trợn mắt với Lâm Hàn la lớn.