Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 742

“Tôi nói rồi, không dùng mối quan hệ của gia tộc thì chắc chắn cậu sẽ không lấy lại được 20 tỷ kia nữa là! Chứ đừng nói là gấp 10 lần!”, Dương Tiêu nói.

Lâm Hàn cười: “Vậy hay là chúng ta cá đi? Nếu tôi không dùng mối quan hệ mà vẫn chưa lấy lại được số tiền kia trong vòng hai tháng thì tôi sẽ từ bỏ thân phận người thừa kế. Còn nếu lấy lại được thì ông không được nhúng tay vào hôn nhân của tôi, thế nào?”

Dương Tiêu nghe vậy, hơi ngẩn ra rồi mừng như điên.

Từ khi trở thành cổ đông lớn thứ hai đến nay, ông ta đã trải nghiệm hết mọi sự sung sướng trên đời này, sống một cuộc sống tựa thần tiên, chẳng cần phải làm gì hết.

Giờ lớn tuổi, có thể nói ông ta đã chơi hết từ A đến Z.

Chỉ có một tiếc nuối duy nhất chính là rốt cuộc con quái vật lớn nhà họ Lâm này lại không phải của mình. Dương Tiêu có của cải dùng mãi chẳng hết, nhưng chỉ giới hạn trong ông ta thôi, con cháu ông ta lại không thể dùng.

Dù sao, suy cho cùng, ông ta cũng đâu phải người nhà họ Lâm đâu.

Ban đầu, ông ta cũng không có cách gì, nhưng nếu Lâm Hàn nói từ bỏ thân phận người thừa kế thì lại chưa nói trước được. Rốt cuộc thì Lâm Thiên Tiếu có bản lĩnh đến mấy, đến giờ vẫn chỉ có một đứa con trai là Lâm Hàn mà thôi.

Theo Dương Tiêu, Lâm Hàn chỉ đang nói khoác, chứ chẳng thể nào làm được.

Lần cá cược này, không cần phải lo sẽ thua.

“Được, đây là chính cậu nói đấy, tôi ghi âm rồi đó, hai tháng sau, tôi chờ cậu!”, Dương Tiêu nói.

Lâm Hàn thầm cười lạnh, không tỏ ý kiến, rồi dứt khoát cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, anh lại cảm thấy áp lực hơn.

Lâm Hàn biết rõ, giờ bố mình đang trong tình thế khó xử, không thì Dương Tiêu kia chẳng thể nào qua mặt Lâm Thiên Tiếu gọi thẳng cho anh.

Mà lần này, Lâm Hàn phải dựa vào chính mình để giải quyết, còn đối thủ của anh chính là quý tộc họ Khương ở thành phố Thiên Kinh.

Mặc dù bọn họ chẳng là cái đinh gì trước mặt nhà họ Lâm, nhưng đối với anh – giờ không thể sử dụng sức mạnh trong nhà thì quả thật là một quái vật lớn như trong lời của Dương Tiêu vậy.

Lâm Hàn thầm thở dài, trong đầu nghĩ hay vẫn nên giải quyết công việc của Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương trước đã, mà hội nghị thượng đỉnh lần này cũng đặc biệt quan trọng hơn hết, vì nó cũng liên quan đến rất nhiều chuyện lớn khác nữa.

Mà Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương chỉ còn 3 ngày nữa là tới.

Về địa điểm cử hành cũng đã được quyết định xong, ngay tại Cảng Đảo – Hoa Hạ

“Việc cấp bách bây giờ là sắp xếp ổn thỏa Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương, theo dự tính thì ngày mai sẽ được thông báo rộng rãi trên truyền thông về quy trình tiến hành hội nghị lần này. Còn về 20 tỷ của nhà họ Khương, cứ tạm để đó, đợi khi hội nghị kết thúc sẽ giải quyết sau”.

Trong lòng Lâm Hàn thầm nghĩ.

Hôm sau, truyền thông thành phố Đông Hải đưa tin các thông báo từ phía chính phủ về Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương.

Có điều những thông báo này lại quá xa vời với người dân thường, vì vậy không quá thu hút sự chú ý.

Nhưng, những gia tộc, thế gia, xí nghiệp và công ty lớn đều phấn khởi không thôi. Nào là nhờ vào quan hệ, quà cáp, tóm lại là nghĩ đủ mọi cách để có được tư cách tham gia được hội nghị Châu Á – Thái Bình Dương lần này.

Đương nhiên, đa số đều là phí công vô ích.

Tại biệt thự núi Vân Mộng, một chiếc Mercedes E350L đang lái đến.

Cửa xe mở ra, Dương Cảnh Đào bước xuống với vẻ mặt sung sướng.

Ông ta vừa xem tin tức, sau khi biết được địa điểm cửa hành hội nghị Châu Á – Thái Bình Dương bèn chạy nhanh đến biệt thự núi Vân Mộng.

“Ông Dương, cậu Lâm còn nghỉ ngơi, cô Lâm thì đang bận làm việc”.

Dì Hà thấy Dương Cảnh Đào đến lập tức tiếp đãi chu đáo.

“Hừ, lại còn cậu Lâm? Làm như mình là cậu ấm nhà giàu không bằng!”

Dương Cảnh Đào cười nhạo, nghênh ngang đi vào nhà.

Vừa vào tới phòng khách, Dương Cảnh Đào liền thấy trên bàn có để rất nhiều thẻ căn cước.

Dương Lệ ngồi trước bàn cúi đầu làm việc.

“Bố, bố tới rồi à”.

Thấy Dương Cảnh Đào đến, Dương Lệ đứng lên.

Dương Cảnh Đào chỉ vào những thẻ căn cước trên bàn, nghi hoặc hỏi:

“Tiểu Lệ ơi, sao nhiều thẻ căn cước thế, làm gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK