Chương 74: Công chức
“Vĩnh Phú à, ngày hôm đó trước cổng Disneyland tôi đã nói rồi mà”.
Phùng Thạch trợn mắt nói: “Hổ phụ sinh hổ tử, bố cậu như thế nào thì cậu sẽ như thế đấy. Bố con cậu cùng một kiểu giống nhau, một khi theo đuổi được phụ nữ rồi, chơi chán rồi, không còn cảm giác thì sẽ vứt bỏ họ!”
Nghe những lời này, vẻ mặt của Lý Xuân Sinh đột nhiên có chút ngại ngùng.
“Chú Thạch nói đúng ạ”, Lý Vĩnh Phú cố nặn ra một nụ cười.
“Ngày hôm đó ở Disneyland cậu còn nói với tôi, Chu Nhã Thiến là bạn gái cậu làm tôi buồn cười quá!”, Phùng Thạch cười to.
“Được rồi Phùng Thạch, tôi đã đồng ý yêu cầu của ông rồi, bây giờ đến lúc chúng ta nên bàn bạc về việc hợp tác thôi. Vĩnh Phú, con ra ngoài trước đi”, Lý Xuân Sinh mở miệng, Lý Vĩnh Phú ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng làm việc.
“Lưu Hạo chết rồi, chết một cách đột ngột, không rõ ràng. Đến bây giờ tôi cũng không biết được là ai đã làm chuyện đó”, đôi mắt của Lý Xuân Sinh lóe lên.
“Nhưng ông ta chết rồi thì ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải chắc chắn sẽ trải qua một cuộc cải tổ lớn, đây là cơ hội ngàn năm có một”.
Nói đến công việc, Phùng Thạch trở nên nghiêm túc: “Đúng thế, công trình cải tạo khu Bành Hộ có thể nói là công trình lớn nhất hiện nay ở thành phố Đông Hải, Lưu Hạo chết thì một phần ba công trình bị bỏ trống”.
“Việc chúng ta cần làm hiện tại là tìm người tổng phụ trách Dương Lệ, lôi kéo quan hệ với cô ấy, nói không chừng chúng ta có thể nuốt gọn miếng thịt béo bở này!”
Lý Xuân Sinh gật đầu.
“Nếu như tôi và ông nuốt được miếng thịt béo bở này thì có thể ngồi lên vị trí của Lưu Hạo ngày trước, ở trên cao muôn người, là người đứng đầu của ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải. Tôi nói thật, vị trí này rất hấp dẫn”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy”.
Phùng Thạch xoa xoa cái bụng bia rồi cười với Lý Xuân Sinh, trong lòng hai con cáo già này đều đang tính toán.
…
Chạng vạng tối ngày hôm sau, sau khi ăn tối xong thì Lâm Hàn và Dương Lệ nắm tay nhau đi dạo trong công viên.
“Ông xã, anh nhìn này!”
Dương Lệ chỉ núi Vân Mộng: “Biệt thự tốt nhất lưng chừng núi đã bắt đầu được tu sửa”.
Từ đây nhìn qua, có thể lờ mờ nhìn thấy cổng của biệt thự, có người đang đi lại, còn có một số thiết bị đang đươc chuyển vào trong biệt thự.
Lâm Hàn gật đầu: “Nếu như có người đã đấu giá được biệt thự thì đương nhiên phải sửa sang lại cho đẹp chứ. Kiểu biệt thự này thường là để mua cho người yêu”.
“Thế thì hạnh phúc quá!”
Dương Lệ hai mắt lấp lánh rồi kéo tay Lâm Hàn, trìu mến nói:
“Nhưng ở bên cạnh anh em cũng rất hạnh phúc, em rất thích những ngày bình dị an ổn như thế này. Thật thích khi mỗi tối cùng nhau đi bộ”.
“Haha, đợi thêm một thời gian nữa rồi chúng ra sẽ đi dạo ở núi Vân Mộng”, Lâm Hàn mỉm cười.
“Ông xã à, anh nói phét ở trước mặt em cũng được nhưng đừng bao giờ nói vậy trước mặt bố, nếu không bố lại mắng anh đấy”, Dương Lệ trừng mắt với Lâm Hàn.
“Đặc biệt là núi Vân Mộng, anh cũng biết đấy, bố em vẫn luôn mơ ước về biệt thự núi Vân Mộng”.
Lâm Hàn cười mà không nói.
Bỗng nhiên điện thoại của Dương Lệ reo, là Dương Cảnh Đào gọi đến.
“Tiểu Lệ à, đến ăn cơm đi”.
“Lại gọi đến ăn cơm?”, Dương Lệ cau mày, không muốn đi.
Mỗi lần Dương Cảnh Đào gọi đến ăn cơm là y như rằng có chuyện không vui.
“Không phải bố mời con ăn cơm mà là cậu của con. Con trai cậu trúng tuyển công chức ở Sở Y tế nên mời mọi người đến để liên hoan ở khách sạn Đông Thắng”, Dương Cảnh Đào nói thêm một câu.
“À đúng rồi, giám đốc Trương của Sở Y tế cũng đến, ông ta là người có chức quyền, phải nể mặt. Nếu có thể thì đừng dẫn Lâm Hàn đến, mất mặt lắm”.
“Không được”, Dương Lệ nói: “Chồng con không đi thì con cũng không đi”.
“Được được được, nghe lời con vậy”.
Dương Cảnh Đào có chút không kiên nhẫn: “Nhưng mà bố nói trước, Lâm Hàn nếu như làm người ta chê cười trên bàn ăn thì đừng trách bố không nể mặt!”
Sau đó Dương Cảnh Đào cúp điện thoại.
“Gọi chúng ta đến ăn cơm à?”
Lâm Hàn hỏi, anh đã nghe được hết những lời nói trong điện thoại của bố vợ.
Dương Lệ gật đầu: “Con trai của cậu em thi đỗ công chức, bữa cơm này không biết hoành tráng tới mức nào, đi xem thử đi!”
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn và Dương Lệ đến khách sạn Đông Thắng.
Mọi người vẫn chưa đến hết, trên bàn ăn chỉ có Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt và cậu của Dương Lệ.
“Trời ơi, lần này con trai cậu có thể thi đỗ được công chức thì phải cảm ơn Tứ Hải rất nhiều!”, Cậu của Dương Lệ, Trần Đại Lâm vẻ mặt cảm kích.
“Ngày hôm đó ở bệnh viện, cậu chỉ thuận miệng nói là con trai cậu muốn thi công chức, nhờ Tứ Hải giúp đỡ, thật không ngờ Tứ Hải vẫn ghi nhớ trong lòng”.
“Tứ Hải quan hê rộng, nhờ giám đốc Trương giúp đỡ nên con trai cậu đã thi đỗ công chức trong Sở Y tế”.
“Cảm ơn cháu, Tứ Hải, cậu mời cháu một ly!”
Trần Đại Lâm đứng dậy, cầm ly rượu lên, muốn mời rượu Triệu Tứ Hải.
“Cậu ơi, cậu đừng làm thế, cháu tổn thọ mất!”
Triệu Tứ Hải vội vàng đứng dậy, cũng cầm ly rượu lên:
“Nếu nói mời rượu thì phải là cháu mời cậu, dù sao thì cậu cũng là bậc cha chú. Hơn nữa, chúng ta là người một nhà, tiểu Tùng thi công chức là chuyện trong nhà thì cháu đương nhiên phải giúp đỡ rồi!”
“Cậu ơi, cháu mời cậu một ly!”
Triệu Tứ Hải uống cạn ly rượu.
“Được! Được lắm!”
Trần Đại Lâm giờ ngón tay cái lên với Triệu Tứ Hải.
“Anh Cảnh Đào, anh có được người con rể như thế này thật là có phúc! Hiếu thảo, lễ độ! So với Lâm Hàn cái đồ bỏ đi ấy thì một trời một vực”.
Nghe những lời này thì Dương Cảnh Đào vô cùng nở mày nở mặt: “Cậu nó à, trên bàn ăn đừng nhắc đến tên Lâm Hàn vô dụng, em đợi mà xem, sớm muộn gì anh cũng sẽ đuổi Lâm Hàn ra khỏi nhà họ Dương”.
“Anh làm vậy là đúng, Dương Lệ lấy Lâm Hàn như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, em ủng hộ quyết định của anh!”, Trần Đại Lâm nói:
“À đúng rồi, em nghe nói anh đã mai mối cho tiểu Lệ, điều kiện của nhà trai rất tốt, có năm căn nhà ở thành phố Đông Hải!”
Ông ta vừa nói dứt lời thì Lâm Hàn và Dương Lệ từ ngoài bước vào.
Dương Cảnh Đào nhìn thấy Lâm Hàn thì cau mày:
“Hừ, cậu đừng nhắc chuyện này, càng nhắc anh càng tức, tên Bành Thành đó bị điều đến châu Phi làm việc rồi”.
“Đi châu Phi, thế thì chuyện này hỏng rồi còn gì?”, Trần Đại Lâm thay đổi sắc mặt.
“Cũng không rõ nữa, trong điện thoại, Bành Thành nói rằng đây là nhiệm vụ mà Quỹ đầu tư Nhân Phàm giao cho anh ta. Đợi anh ta từ châu Phi trở về thì chức vụ của anh ta chắc chắn sẽ cao và thu nhập cũng sẽ tăng lên rất nhiều!”, Dương Cảnh Đào nói.
Trần Đại Lâm gật đầu: “Có lẽ là vậy, đến những nơi đó rồi về thì sẽ có kinh nghiệm đầy mình, trong công ty sẽ có tiếng nói, chắc chắn sẽ được thăng chức, đến lúc đó tiểu Lệ lấy anh ta cũng không muộn”.
Lúc này, Lâm Hàn và Dương Lệ đã ngồi vào bàn.
“Ừ, nhưng không thể chỉ chăm mỗi một cái cây, trong lúc Bành Thành vắng mặt, vẫn phải tiếp tục mai mối, nói không chừng sẽ tìm được mối tối hơn. Tóm lại là tên vô dụng Lâm Hàn chắc chắn không thể tiếp tục ở lại nhà họ Dương!”
Dương Cảnh Đào liếc nhìn Lâm Hàn, nói với vẻ mặt không biểu cảm.
Mà Triệu Tứ Hải thì hết nhìn Dương Lệ rồi lại nhìn Lâm Hàn, mang theo vẻ thương hại:
“Lâm Hàn này bị cắm sừng mà không biết. Loại người như Lưu Hạo muốn có được Dương Lệ không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?”
Lúc này, lại có một người bước vào.