Chương 65: Lưu Hạo
“Không được, mình không thể từ bỏ được. Bất kể thế nào thì mình cũng thích Tiểu Lệ, tuyệt đối không thể để Tiểu Lệ sống với thằng ăn hại Lâm Hàn, làm cô ấy khổ cực cả đời được!”
Bành Thành thầm nghĩ như vậy.
Sau khi về đến nhà, Lâm Hàn và Dương Lệ ăn tối với nhau.
“Chồng à, hôm nay dự án cải tạo khu Bành Hộ đã chính thức đi vào hoạt động rồi”, Dương Lệ vừa ăn vừa nói:
“Công tác đền bù và sắp xếp các hộ gia đình ở khu Bành Hộ đã được lãnh đạo giao cho một người tên là Ngô Xuyên lo liệu, anh nói xem anh ta có thể làm tốt được không?”
Trên mặt Dương Lệ chỉ toàn sự lo lắng: “Kiểu dự án như thế này sợ nhất là xảy ra những chuyện đổ máu, nhất là những lúc giải quyết mấy vụ đền bù gì đó cho dân, có cả kiểu người đòi tiền đền bù kếch xù, hoặc là chết sống không cho phá dỡ nữa cơ”.
“Cuối cùng dẫn đến xung đột, thậm chí còn xảy ra án mạng”.
“Chuyện này em cứ yên tâm đi, Ngô Xuyên sẽ xử lý ổn thỏa”, Lâm Hàn đưa cơm vào miệng.
“Đến em còn chưa gặp Ngô Xuyên bao giờ, sao anh lại tự tin như thế? Chẳng lẽ anh quen biết anh ta sao?”, Dương Lệ tò mò hỏi.
“Ngô Xuyên là cháu trai của ông Ngô, ông cụ mà lần trước bố lái xe đụng phải đó. Anh ta lớn lên trong khu Bành Hộ, quen biết những người sống ở đó, hơn nữa mối quan hệ cũng khá thân thiết”, Lâm Hàn không hề giấu diếm:
“Anh ta lo việc đền bù thì anh tin là sẽ hoàn thành tốt”.
“Thì ra là thế”.
Dương Lệ hiểu ra: “Xem ra các lãnh đạo trong Nhân Phàm cũng biết chọn người đó, sáng suốt ra phết”.
“Đúng thế, anh cũng nghĩ vậy”.
Lâm Hàn cười một tiếng, được vợ khen, anh cảm thấy rất phê pha.
“Còn một chuyện nữa, đó là chuyện đấu thầu của dự án xây dựng khu Bành Hộ”, Dương Lệ lại nói:
“Đại đa số các công trình đều mang ra đấu thầu, dù sao quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng chuyên về mảng đầu tư, rất ít tham gia vào các dự án công trình”.
“Một phần ba dự án đã giao hết cho một người tên là Lưu Hạo, hai ngày nữa, em còn phải đi bàn phương án cụ thể với ông ta”.
“Một phần ba?”
Lâm Hàn hơi bất ngờ, một mình Lưu Hạo có thể thầu được một phần ba dự án, khá là cao tay đó.
Phải biết dự án cải tạo khu Bành Hộ là một dự án hàng chục tỷ, một nhà thầu nhận được một phần ba dự án, như thế là đủ để thấy được năng lực của người này rồi.
“Ông Lưu Hạo này khá đó nhỉ”, Lâm Hàn cười nói.
“Đúng thế, nghe nói những công ty phát triển bất động sản đều có liên quan đến ông ta, số công nhân làm việc cho ông ta lên đến mấy chục ngàn người”, Dương Lệ nói.
Lâm Hàn gật đầu không nói gì nữa, trên mặt hiện lên nét trầm ngâm.
…
Sáng sớm hôm sau, tại tòa nhà số một thuộc Fortune Plaza.
Lâm Hàn đứng chắp tay sau lưng trên tầng cao nhất, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài.
“Lưu Hạo có thân phận thế nào mà có thể thầu được một phần ba dự án của khu Bành Hộ?”, Lâm Hàn nói với vẻ mặt vô cảm.
“Cậu Lâm, Lưu Hạo có bối cảnh rất sâu xa ở thành phố Đông Hải. Ông ta xuất thân từ nông dân, bố mẹ qua đời từ nhỏ, ba mươi năm trước tới thành phố Đông Hải một mình, bắt đầu từ công nhân bốc vác ở bến tàu, trải qua rất nhiều vất vả”, Tôn Minh đứng bên cạnh cung kính nói:
“Sau này ông ta tiết kiệm được một khoản tiền, thuê một phần nhỏ của bếu tàu rồi bắt đầu làm ăn mậu dịch. Khi đó nước ta bắt đầu cải cách mở cửa, nước ngoài đầu tư vào rất nhiều, đâu đâu cũng toàn là cơ hội, Lưu Hạo trùng hợp bắt được cơ hội ấy”.
“Chính vì thế nên Lưu Hạo đã kiếm được món hời đầu tiên trong đời”.
“Sau nữa, ngành bất động sản trong nước phát triển mạnh mẽ, Lưu Hạo lại bắt được cơ hội, xâm nhập vào ngành bất động sản, dần dần có được địa vị như bây giờ. Số lượng công nhân làm cho ông ta lên đến mấy chục ngàn người”.
Tôn Minh nói tiếp:
“Đồng thời ông ta cũng có quan hệ với dân giang hồ. Chắc hẳn cậu Lâm cũng biết chuyện phá dỡ, bồi thường, xây dựng trong ngành bất động sản thường xuyên xảy ra tranh chấp, Lưu Hạo đã dựa vào những mối quan hệ để xử lý các vụ tranh chấp ấy”.
“Tay Lưu Hạo đó cũng có chút năng lực đó. Ngành bất động sản của thành phố Đông Hải phát triển mạnh như thế cũng có một phần cống hiến to lớn của ông ta đấy nhỉ”, Lâm Hàn khen ngợi một câu.
Giữa Lưu Hạo và ngành bất động sản của thành phố Đông Hải có mối liên kết chặt chẽ với nhau.
Lưu Hạo khai thác ngành bất động sản để kiếm chác lợi ích, cũng chính bởi vì sự khai thác của ông ta nên ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải mới phát triển được như bây giờ.
“So với những doanh nhân bất động sản nổi tiếng của thành phố Đông Hải như Lý Xuân Sinh hay Phùng Thạch thì sao?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Ừm, nói thế nào nhỉ, Lưu Hạo nắm giữ khoảng bốn mươi phần trăm thị phần bất động sản của thành phố Đông Hải, có thể nói là gần một nửa rồi. Còn những doanh nhân bất động sản nổi tiếng như Lý Xuân Sinh hay Phùng Thạch thì có tất cả khoảng bảy tám người, chia nhau sáu mươi phần trăm còn lại”, Tôn Minh nói.
Lâm Hàn gật đầu.
“Vậy nên trong dự án cải tạo khu Bành Hộ lần này, chúng tôi mới giao một phần ba cho Lưu Hạo”, Tôn Minh nói:
“Không có ông ta, chúng ta rất khó hoàn thành được dự án này, nếu giao cho những người khác thầu thì chắc chắn Lưu Hạo sẽ cản trở, đó là kết cục mà chúng ta không muốn thấy chút nào”.
Anh ta nói tiếp:
“Chúng ta chỉ cần dự án được hoàn thành một cách mỹ mãn, còn việc cho ai thầu hay ai kiếm chác được thì không mấy quan trọng, quan trọng là kết quả”.
“Giao phần lớn cho Lưu Hạo thì hiển nhiên là tỉ lệ thành công của dự án này sẽ lớn hơn một chút”.
Lâm Hàn gật đầu, Tôn Minh nói không sai.
Sở dĩ anh tìm hiểu về Lưu Hạo là bởi vì anh sợ ông ta sẽ làm khó Dương Lệ.
“Được, tôi hỏi xong rồi”.
Lâm Hàn đi ra khỏi phòng.
“Cậu Lâm đi thong thả!”, Tôn Minh lập tức cúi người nói.
Lâm Hàn đi ra ngoài rồi vào thang máy xuống tầng một.
Anh định đi tìm Trần Vô Cực, điều tra thêm về Lưu Hạo để đề phòng bất trắc.
“Ừm, Lâm Hàn, sao thằng phế vật như mày lại ở đây?”
Một giọng nói bỗng vọng tới.
Lâm Hàn nhìn sang, một người đàn ông đeo kính râm đang đứng cách đó không xa.
Trên mũi anh ta dán băng gạc, đeo một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay.
Người đó chính là Bành Thành!
“Lâm Hàn, nơi này là tòa trụ sở chính của quỹ đầu tư Nhân Phàm ở thành phố Đông Hải, là nơi để loại vô tích sự như mày tới sao?”, Bành Thành gằn giọng mắng nhiếc.
Hiện giờ anh ta đang rất tức tối, không ngờ vừa tới công ty đã gặp phải thằng ăn hại này.
Đây là trụ sở chính của công ty, những người ra vào nơi này đều mặc vest đi giày da, dáng vẻ đường hoàng phong độ.
Lâm Hàn thì mặc quần đùi áo thun, chân đi dép lê, không phù hợp với nơi này chút nào.
“Lâm Hàn, loại người ở cấp bậc như mày không nên xuất hiện ở nơi này, mời mày cút đi cho tao nhờ!”, Bành Thành lại nói tiếp.
“Tôi không nên xuất hiện ở đây?”
Lâm Hàn nhìn Bành Thành với vẻ mặt ngạc nhiên:
“Cả tòa cao ốc này đều là của tôi, tôi ở đây khác nào ở nhà, anh nói là tôi không nên xuất hiện ở đây?”
Nghe vậy, Bành Thành hơi sửng sốt, sau đó cười phá lên:
“Lâm Hàn, tao… Tao không nghe nhầm đấy chứ? Mày nói cả tòa cao ốc này đều là của mày, mày tưởng mày là ông chủ của quỹ đầu tư Nhân Phàm chắc!”
“Tao thấy mày nghèo quá hóa điên rồi, nằm mơ giữa ban ngày hay sao mà nói ra được những lời như thế?”
Lâm Hàn lắc đầu, chẳng thèm nói nhảm với Bành Thành.
“Bảo vệ! Bảo vệ đâu?”
Bành Thành hô to: “Có người tự tiện vào trụ sở của quỹ đầu tư Nhân Phàm, quăng hắn ra ngoài mau lên”.
“Cố vấn Bành, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, một bảo vệ chạy tới hỏi.