Chương 91: Xin lỗi
“Đúng là chủ nhà!”
Trên chiếc BMW mui trần, chàng trai và cô gái ngồi bên cạnh đều ngây người.
“Tên bảo vệ quèn kia, mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ xem có phải nhìn lầm rồi không! Tên oắt kia chạy xe đạp tới đây thì có thể ở được một nơi như biệt thự núi Vân Mộng sao?”, chàng trai nhìn sang người bảo vệ.
“Cậu Cổ, sao… tôi có thể nhìn nhầm được chứ!”
Người bảo vệ cười xòa: “Chúng tôi được huấn luyện chuyên nghiệp mà”.
“Xì, có khi dùng toàn bộ của cải tích góp đến giờ để mua biệt thự rồi nên mới nghèo tới mức phải chạy xe đạp!”, người con gái cười nhạo một tiếng.
“Có lẽ loại người này cũng chỉ ở được loại biệt thự rẻ nhất trong đó thôi”.
“Chắc thế rồi!”
Chàng trai trẻ gật đầu rồi nhìn Lâm Hàn: “Oắt con, nếu mày là chủ nhà vậy thì mau đạp chiếc xe đạp của mày vào trong đi, đừng chặn đường tao”.
“Thưa anh, anh mau vào trong đi ạ!”
Người bảo vệ cũng đứng một bên nói: “Đây là cậu Cổ, cậu ấy có gia thế rất khủng, anh không chọc vào được đâu!”
Có thể nhìn thấy được người bảo vệ này rất dè dặt chàng trai trẻ.
Lâm Hàn mỉm cười, anh không chạy vào trong mà quay lại, đi về phía chiếc xe BMW mui trần của chàng trai trẻ.
“Oắt con, mày định làm gì, muốn ăn vạ hả?”
Chàng trai trẻ cười khểnh, đạp chân vào chân ga.
Rìn rìn rìn.
Chiếc BMW rỉn ga như một con mãnh thú đang lấy đà chuẩn bị vọt đi.
“Chắc là vét sạch tiền để mua biệt thự rồi, thấy chúng ta chạy BMW nên muốn ăn vạ đây mà”, ánh mắt cô gái trẻ ngồi ở ghế phụ lái tràn đầy sự khinh bỉ.
“Ăn vạ thì ăn vạ, còn có camera cơ mà!”
Chàng trai trẻ cười xòa: “Hơn nữa, nếu nó dám ăn vạ thì ông đây dám tông bỏ mẹ nó luôn. Ông đây chẳng có gì ngoài tiền! Cùng lắm thì lúc đấy nói đạp nhầm chân ga thay vì chân phanh thôi mà, đền chút tiền là xong rồi”.
Lúc này, Lâm Hàn đã đi tới bên cạnh chiếc xe.
Anh vừa giơ tay ra đã nhấc cả người chàng trai trẻ đang ngồi trong xe mui trần lên như nhắc một con gà.
“Á! Mẹ kiếp, mày muốn làm gì?”
Mặt chàng trai trẻ biến sắc, gào thét hoảng loạn.
Lâm Hàn ném chàng trai trẻ như quẳng một con chó đến trước mặt người bảo vệ.
Bịch!
Cả người anh ta đập mạnh xuống dưới đất, đau đớn vô cùng, cảm giác như toàn bộ xương khớp của mình đứt lìa vậy.
“Oắt con, chán sống hả, mày dám ra tay với tao! Mày biết tao là ai không?”
Chàng trai trẻ hoảng loạn, sợ hãi nhìn Lâm Hàn
“Tao mặc kệ mày là ai, mồm miệng bẩn thỉu thì tao giúp mày khử trùng!”
Lâm Hàn bình thản nói, sau đó nhấc cánh tay lên.
Bốp!
Anh giáng một cú tát rất mạnh lên mặt chàng trai trẻ.
Nửa bên mặt của chàng trai trẻ đỏ bừng, sưng tấy lên đau rát.
“Từ nhỏ đến lớn ông tao còn chưa đánh tao, vậy mà mày dám tát vào mặt tao!”
Chàng trai trẻ ôm mặt, nhìn Lâm Hàn đầy bất ngờ.
Bốp!
Lâm Hàn lại giáng thêm một cái tát nữa, lạnh lùng nói:
“Bây giờ, xin lỗi bảo vệ ngay!”
“Xin lỗi?”
Chàng trai trẻ ngơ ngác, giơ tay chỉ vào người bảo vệ, trợn tròn mắt: “Mày bảo tao xin lỗi tên bảo vệ quèn này á?”
Người bảo vệ cũng đứng hình. Mặc dù vừa nãy cậu Cổ mắng mình thiểu năng, ngu đần, anh ta cũng rất tức giận trong lòng nhưng không dám phát tiết ra ngoài.
Bởi vì anh ta biết mình không thể đắc tội với cậu Cổ được, vậy nên chỉ đành nhịn mà thôi.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, Lâm Hàn lại bắt cậu Cổ xin lỗi mình. Chuyện quái quỷ gì vậy?
“Không cần đâu. Tôi chỉ là một người bảo vệ thôi, sao chủ nhà có thể xin lỗi tôi chứ”, người bảo vệ nở nụ cười chữa ngượng.
“Oắt con, nghe thấy gì không, con chó canh cửa cũng lên tiếng nói không cần tao xin lỗi rồi. Mày lấy tư cách gì bắt tao xin lỗi nó!”, chàng trai trẻ lớn tiếng nói.
“Mày đúng là loại ăn no rửng mỡ đi lo chuyện bao đồng…”
Bốp!
Chàng trai trẻ còn chưa kịp nói hết câu, Lâm Hàn lại giáng thêm một cái bạt tai nữa.
“Nếu mày không chịu xin lỗi, vậy tao vả đến khi mày chịu xin lỗi mới thôi”.
Lâm Hàn cười khểnh.
Bốp bốp bốp!
Tiếng bạt tai liên tiếp vang lên.
Người bảo vệ kinh ngạc, vội vã khuyên: “Thưa anh, anh đừng đánh nữa! Nếu anh đánh trọng thương cậu Cổ, chắc chắn anh sẽ gặp rắc rối to đấy!”
“Đệt mẹ chứ!”
“Oắt con, mày dám đánh tao à! Tao sẽ cho mày chết khó coi!”, chàng trai trẻ gào lên.
Bốp bốp bốp bốp.
Mấy cái tát nữa lại giáng xuống.
Lúc này, cả khuôn mặt của chàng trai trẻ sưng tấy thành đầu lợn rồi, mũi, mắt, miệng và tai còn có máu chảy.
Anh ta thực sự không thể chịu được sự đau đớn này.
Cuối cùng anh ta cũng chịu đầu hàng:
“Mày… mày đừng đánh nữa. Tao… tao xin lỗi là được chứ gì?”
Dứt lời, anh ta lập tức nhìn về phía người bảo vệ và nói:
“Tôi xin lỗi!”
“Tôi xin lỗi, vừa nãy tôi không nên ăn nói linh tinh, nhục mạ anh!”
“Xin anh tha lỗi cho tôi!”
Người bảo vệ hoang mang, vội vã xua tay nói:
“Không sao, không sao. Cậu Cổ, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu”.
Thật lòng mà nói, đương nhiên người bảo vệ vẫn khiếp sợ cậu Cổ.
Tuy nhiên anh ta không phải loại dễ bắt nạt. Vừa nãy bị mắng một trận như vậy, trong lòng anh ta khó chịu vô cùng.
Bây giờ, đối phương bị đánh cho tơi bời hoa lá, lại còn phải xin lỗi mình, cục tức trong bụng anh ta cũng được giải tỏa rồi.
Có điều anh ta lại lo cho Lâm Hàn. Anh đắc tội với cậu Cổ, chắc chắn sẽ bị trả thù.
“Xin lỗi xong rồi thì cút đi!”
Lâm Hàn bình thản lên tiếng, sau đó anh đi sang bên đường, dựng chiếc xe đạp lên rồi đi vào trong khu biệt thự.
Chàng trai trẻ ôm lấy mặt, bò lên xe.
“Cậu Cổ…”
Người con gái do dự một lát, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Đừng nói chuyện!”
Chàng trai trẻ gắt lên, trợn mắt nhìn cô gái khiến cô ta sợ đến mức im bặt.
“Dám làm nhục tao như này. Một con chó canh cửa, một thằng đi xe đạp, ông đây sẽ cho chúng mày biết thế nào là hối hận”.
Ánh mắt của chàng trai trẻ toát lên tia nhìn sắc lạnh, giậm chân ga, chạy vào khu biệt thự.
Sau khi vào trong khu biệt thự, anh chạy xe tới một căn biệt thự nằm ở lưng chừng núi.
Căn biệt thự này nằm ngay chính giữa sườn núi, xung quanh có nước suối chảy, trên mặt nước có lớp hơi mỏng, tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai.
Phía sau biệt thự là một mảnh vườn toàn trúc xanh biếc, cao vút tận trời xanh, có tiếng lạo xạo vang lên.
“Đúng là đáng với cái giá tám mươi bảy triệu tệ!”
Lâm Hàn đứng dựa người vào một chiếc cột ở ngoài biệt thự, đây chính là căn biệt thự của anh.
Căn biệt thự có tất cả bốn tầng được thiết kế theo kiến trức kiểu Âu, lát toàn bộ bằng đá cẩm thạch, trông vừa sang trọng, vừa khiêm tốn. Tầng cao nhất của căn biệt thự là sân thượng, có thể phơi nắng, tập thể lục buổi sáng, đứng ở đó có thể thu toàn bộ thành phố Đông Hải trong tầm mắt.
Căn biệt thự vẫn còn đang trong quá trình trang hoàng, có rất nhiều công nhân đi ra đi vào. Lâm Hàn liếc nhìn một cái, hoa viên, bể bơi ngoài trời đã bắt đầu có hình dáng cả rồi.
Lâm Hàn bước vào trong biệt thự.
“Cậu Lâm, cậu đến rồi!”
Một người đàn ông bước tới, người này là phó giám đốc Giang Thiên của khu vui chơi Disney.
Người này là một trong những lãnh đạo cấp cao cốt cán của quỹ đầu tư Nhân Phàm, được sắp xếp đến đây để trang hoàng biệt thự giúp Lâm Hàn.
Lâm Hàn gật đầu, hỏi: “Tiến hành trang hoàng đến đâu rồi?”
“Sắp xong rồi, chắc khoảng một tuần nữa là có thể vào ở!”
Giang Thiên kính cẩn nói: “Toàn bộ phong cách trang hoàng đều được làm theo đúng yêu cầu của cậu, mọi thứ thiên về ấm áp, lãng mạn”.
Lâm Hàn gật đầu: “Ừm, cố lên. Tôi ra ngoài đi dạo chút”.
“Dạ, cậu Lâm!”
Đi trên con đường rộng bên ngoài biệt thự, tâm trạng Lâm Hàn vô cùng thư thái hơn, bên tai vang lên tiếng lạo xạo, tiếng nước chảy, không khí trong lành, khác hẳn với khói bụi của thành phố Đông Hải.
Đi dạo ở đây đúng là một loại hưởng thụ.
Đột nhiên, trước mặt anh xuất hiện một ông lão, ông ta đang đi về phía anh.
Ông già tóc bạc trắng, mặc một chiếc áo khoác và quần màu trắng, trông vô cùng thùng thình, chân đi một đôi giày vải bình thường, chắp tay sau lưng, thong thả đi dạo.
“Là ông ta!”
Có tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Hàn.