Chương 1187
Đám Ngô Xuyên không biết những người kia đến làm gì, thấy nhiều người trông giống như cao thủ như vậy, lập tức liên lạc với Lâm Phong.
Lâm Phong nhận được tin, tức thì cử toàn bộ cao thủ nhà họ Lâm ra chuẩn bị chiến đấu, sau đó cho người đi thông báo với Lâm Hàn, để anh ra giải quyết chuyện này.
Những cao thủ của vài thế lực kia vừa tới, xung quanh bỗng xuất hiện vô số cao thủ bao vây lấy bọn họ.
Bọn họ vừa nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trước đó, bọn họ được biết Lâm Hàn đã cử 300 cao thủ đi thu phục nhà họ An, giờ xem ra, số lượng kia cũng không phải là toàn bộ lực lượng của Lâm Hàn.
Hiện tại, có vẻ tất cả những người đang bao vây bọn họ đều là cao thủ, hơn nữa còn cực kỳ đông, có khoảng gần 500 người.
Suy cho cùng, riêng cao thủ nhà họ Lâm đã hơn 400 người, cộng thêm những cao thủ do La Võ, Uông Nghĩa và Ngô Xuyên dẫn đến, tất nhiên sẽ là một con số vô cùng đáng sợ.
Ông chủ Điền thấy thế, vội vàng bước tới nói: “Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm. Chúng tôi tới là để đầu quân cho Lâm Hàn chứ không có ý gì khác!”
Mấy tên phụ trách các thế lực còn lại cũng tiến lên giải thích, tỏ vẻ đến để đầu quân chứ không phải định chống cự, tổ chức đánh trả.
Mấy tên kia sợ đám Lâm Phong hiểu lầm sẽ ra tay diệt bọn họ.
Dù sao, toàn bộ cao thủ của mấy thế lực họ cộng lại cũng chỉ có mấy chục người mà thôi, nhưng bên đối phương lại hơn họ gấp mấy chục lần.
Hơn nữa, theo lời của mấy tên cấp dưới, đàn em của Lâm Hàn đều là cao thủ, vả lại ai cũng mạnh hơn bọn họ.
Một lực lượng kinh khủng như thế, nếu bởi vì hiểu lầm mà ra tay với họ thì bọn họ còn có đường sống sao? Đừng nói chống cự, ngay cả trốn cũng không trốn nổi nữa là.
Sau đó, vài tên phụ trách kia cũng cảm thấy may mắn không thôi, may mà tối qua quyết định đầu quân chứ không chống cự. Nếu chống cự, e rằng bọn họ sẽ chết là cái chắc. Ai mà ngờ 300 cao thủ kia vẫn chưa phải là toàn bộ sức mạnh của Lâm Hàn, trái lại còn nhiều hơn thế kia chứ.
Lúc này, cái suy nghĩ chống cự đã bị vài tên phụ trách kia vứt ra khỏi đầu. Ở trước mặt sức mạnh áp đảo, bọn họ không tin mình còn có cơ hội để mà phản kháng được nữa.
Lúc trước, bọn họ chỉ tính tạm thời nghe theo anh mà thôi. Nếu cách làm việc của Lâm Hàn khiến họ không hài lòng thì sẽ quay đầu lật đổ anh. Nhưng giờ xem ra, bất kể Lâm Hàn làm gì thì bọn họ cũng chẳng thể chống cự được. Dù sao, chống cự đồng nghĩa với diệt vong.
Đám Lâm Phong nghe mấy tên kia giải thích nhưng lại chẳng nhúc nhích mảy may, chỉ bảo cấp dưới không cần ra tay, đợi Lâm Hàn đến giải quyết.
Vài tên phụ trách thấy đám cao thủ của Lâm Hàn không rời đi, cũng chẳng dám nói gì, chỉ có thể co mình lại, cố gắng không xảy ra tranh chấp với họ.
Chẳng mấy chốc, Lâm Hàn đã nhận được thông báo, đi tới.
La Võ và Uông Nghĩa cũng nhận được tin chạy tới.
Hai người vốn là cấp dưới của Trương Thiên Sơn, nên đều biết mấy thế lực kia. Cả hai thấy bọn họ dẫn người đến thì cũng hơi kinh ngạc.
Vài tên phụ trách vừa thấy La Võ và Uông Nghĩa đến thì giống như nhìn thấy cứu tinh.
“Anh La, anh Uông, chúng tôi là tới đầu quân, hai anh mau nói một tiếp giúp chúng tôi đi, đừng để họ hiểu lầm!”
“Đúng vậy, chúng tôi tới để đầu quân chứ không có ý chống trả, mọi người tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé!”
“Mau giúp giúp chúng tôi với!”
Vài tên phụ trách vội vàng la lên, giọng điệu giống như là đang van xin.
La Võ và Uông Nghĩa nghe họ ăn nói khép nép như thế, không khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. Lúc trước, tuy vài tên phụ trách kia cũng khá khách sáo với Trương Thiên Sơn và hai người họ, nhưng lại không hạ mình như bây giờ.
Có điều, cả hai cũng biết những điều ấy đều bởi vì Lâm Hàn và số đông cao thủ của anh.
Uông Nghĩa cười, chỉ Lâm Hàn đứng cạnh, nói với mấy tên phụ trách các thế lực kia: “Đây là cậu Lâm, mấy người muốn giải thích gì thì nói với cậu ấy đi!”
Trên khoảng đất trống trước cổng trang viên.
Vài tên phụ trách các thế lực nghe thấy Uông Nghĩa nói thế đều đồng loạt nhìn về phía người được anh ta chỉ.
Khi thấy Lâm Hàn, vài tên kia cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Lâm Hàn lại trẻ như vậy.
Dù bọn họ cũng có mặt trong lần Lâm Hàn đến làm khách ở trong trang viên của Trương Thiên Sơn trước đó, nhưng lúc ấy họ lại không coi anh ra gì nên chẳng ai để ý mấy. Vì thế, họ mới không có ấn tượng với anh.