Chương 212
“Đúng vậy, bạn đồng hành của mỗi bạn da đen đều bắt buộc phải là người khác giới. Trên giấy giới thiệu bạn đồng hành do nhà trường kí cũng chỉ có một lựa chọn, làm quen với bạn nước ngoài khác giới”, Từ Dung gật đầu, có chút bất mãn.
“Ngoài ra mấy bạn da đen này còn nhận được đãi ngộ rất tốt ở trường chúng tôi, sống trong kí túc xá cũng là ở phòng đơn, có đầy đủ điều hoà, máy nước nóng. Không giống sinh viên bình thường như chúng tôi, 4 người ở một phòng, có phòng còn không có điều hoà”.
Lâm Hàn nhíu mày, trường đại học này đưa ra chính sách bạn đồng hành, hình như có gì đó mờ ám.
Anh không tin 3,4 cô gái vây quanh một tên da đen, lại không hề phát sinh chuyện gì.
Ở chính quốc, bọn họ nghèo đến đáng thương, đến đây làm du học sinh, trong nháy mắt lại đứng trên người khác một bậc, trở thành người nước ngoài.
Có chính sách đãi ngộ tốt nhất, còn có mấy sinh viên nữ xinh tươi cùng học tập, cùng vui chơi, cùng… Trong lòng Lâm Hàn ớn lạnh, không dám nghĩ tới những chuyện tiếp theo.
“Haiz, việc như thế này, hình như trong trường đại học của chúng tôi cũng có”.
Từ Dung cảm thán: “Có điều nói thế nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng chỉ là sinh viên bình thường, có ý kiến cũng không dám nói ra. Cho dù có nói ra thì nhà trường cũng sẽ không chấp nhận! Nói không chừng làm đến cùng thì ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được!”
“Cho nên đối với việc này, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua thôi”.
Nói xong, Từ Dung bất lực lắc đầu.
“Đi đến chỗ của chủ nhiệm khoa trước đã”, Lâm Hàn nói, không bao lâu đã đến phòng làm việc của chủ nhiệm khoa.
Cốc, cốc, cốc!
Từ Dung gõ cửa
“Mời vào!”
Trong phòng có tiếng vọng ra.
“Cậu Lâm, tôi vào trước, cậu ở ngoài đợi một lát. Nếu như thuận lợi thì chủ nhiệm Trần sẽ trả lại bằng tốt nghiệp cho tôi”, Từ Dung nói.
“Có vấn đề thì gọi tôi”.
Lâm Hàn gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tường.
“Vâng”.
Từ Dung đẩy cửa văn phòng bước vào.
Ngồi trước bàn làm việc là một người đàn ông trung niên tóc lưa thưa, mắt tam giác, hai má hóp lại có hơi xấu xí.
Người này chính là chủ nhiệm khoa Hạ Tiến Trung của trường Đại học Kinh tế – Tài chính.
“Chủ nhiệm Hạ”, vừa vào phòng Từ Dung liền mở miệng nói.
“Ồ? Dung Dung đấy à, có chuyện gì không?”, Hạ Tiến Trung liếc nhìn Từ Dung, sau đó thì cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu trước mặt.
“Chuyện là thế này, em đã trả xong khoản nợ 80 ngàn tệ cho app livestream Sa Ngư rồi, thế nên em đã xin nghỉ việc ở app Sa Ngư”, Từ Dung hơi khẩn trương nói:
“Lần này đến là muốn nói chuyện với chủ nhiệm Hạ về bằng tốt nghiệp, bây giờ chủ nhiệm Hạ đưa bằng tốt nghiệp cho em đi”.
Sau khi nói xong, Từ Dung thấp thỏm không yên nhìn Hạ Tiến Trung.
“Trả xong rồi sao, nhanh thế”.
Hạ Tiến Trung có hơi ngạc nhiên quan sát Từ Dung từ đầu đến chân.
Mặc dù Từ Dung cũng khá trắng trẻo, nhưng như một cái TV màn hình phẳng, cô ấy livestream chắc không được bao nhiêu người tặng quà đâu.
Hạ Tiến Trung không ngờ chỉ mới có nửa năm, Từ Dung đã trả xong 80 ngàn tệ rồi.
“Chẳng lẽ được đại gia nào nhìn trúng nên bao nuôi cô ấy sao?”
Hạ Tiến Trung chớp mắt rồi cười nói:
“Đáng lẽ bây giờ thầy nên trả bằng tốt nghiệp lại cho em rồi. Nhưng Dung Dung à, dạo gần đây trường chúng ta bị thiếu người”.
“Thiếu người? Là sao ạ?”, Từ Dung hơi ngẩn ra.
“Chính sách đôi bạn cùng tiến thiếu người”.
Hạ Tiến Trung nói: “Cách đây mấy ngày, có 10 mấy bạn học người da đen từ Châu Phi nhập học vào trường của chúng ta. Bây giờ đang thiếu vài sinh viên nữ cùng học tập với những bạn người da đen này!”
“Em xem như vậy được không”.