Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 474

“Thế mà cậu cả gan so tiền với nhà họ Thẩm – Hoa Đông trên thuyền hoa, còn không coi tôi ra gì trước mặt mọi người, quả thật là chán sống mà!”

Thẩm Xuân Phong nói xong, giơ chân lên đá một cái.

Bốp!

Một cước đó đá mạnh vào bụng Lâm Hàn, khiến anh đau quặn lại.

“Đứng im!”

“Nhúc nhích thử coi, ông đây bắn chết mày!”

Hai gã khác cũng cầm súng lục bước tới, chỉa vào hai bên thái dương của anh!

Lâm Hàn không nhúc nhích nữa.

“Chậc chậc chậc, Lâm Hàn à, tôi nói cho cậu biết, nhà họ Thẩm ở Hoa Đông không phải là nhà mà cậu chọc vào được đâu!”, Thẩm Xuân nói với vẻ đầy đắc ý:

“Cậu biết không, dù tôi bắn chết cậu trong bãi đỗ xe này, Thẩm Xuân Phong tôi cũng chẳng sao cả. Bởi vì chúng tôi có cả quyền lẫn tiền! Hoàn toàn có thể tiêu tiền tìm một kẻ chết thay ngồi tù cho tôi. Hơn nữa, tôi lại còn quen người làm ở trong tòa án nữa!”

Bốp!

Một đá đó, Thẩm Xuân Phong dùng sức rất mạnh nên tim gan phèo phổi Lâm Hàn như thắt lại.

Nhưng anh vẫn không lùi lại dù chỉ một bước!

Thấy dáng vẻ ấy của Lâm Hàn, Thẩm Xuân Phong càng thích thú hơn.

“Từ giờ trở đi, chỉ cần tên Lâm Hàn kia có động tác phản kháng lại thì trực tiếp bắn chết cậu ta!”

“Vâng thưa cậu Thẩm!”

“Được rồi, nhóc con, chưa bàn tới cái khác, trước tiên để tôi trút giận chuyện hôm ở trên thuyền hoa đi đã”.

Bốp!

Một đấm ấy khiến má anh đau đớn nhức nhối.

Thẩm Xuân Phong bị ánh mắt ấy nhìn mà bất giác rùng mình, không ngờ lại có cảm giác sắp tiêu đến nơi.

“Hù ai đó, ông đây là người của nhà họ Thẩm! Sợ cái búa ấy!”

Bốp!

Bốp!

Từng tiếng đánh trầm đục lập tức quanh quẩn trong bãi đỗ xe.

Đánh khoảng 2 phút thì cả người Thẩm Xuân Phong đổ mồ hôi nhễ nhại, thở hắt ra, mệt như cún.

“Hộc… Mệt chết ông đây rồi… Có điều đánh sướng thật, nó đã gì đâu… Cái thứ khinh thường nhà họ Thẩm ở Hoa Đông đáng bị đánh như vậy!”

Thẩm Xuân Phong bóp bóp cổ, nhìn Lâm Hàn trước mặt.

Nhưng đôi mắt kia vẫn âm trầm lạnh lẽo, càng toát ra nhiều sát khí hơn, tựa như tảng băng ngàn năm.

“Nhóc con, có chí khí, ông đây đánh cậu lâu thế mà không mở miệng xin tha lần nào, còn chẳng rên một tiếng, nể, nể thật!”

“Chỉ là, dù cậu có lỳ đòn cũng vô dụng thôi, ai bảo cậu gặp phải Thẩm Xuân Phong tôi, gặp phải nhà họ Thẩm chứ!”

“Ông đây đánh sướng tay rồi, giờ nói chuyện chính với cậu đây”.

“Cho cậu hai lựa chọn, một, quỳ xuống xin lỗi tôi vì hôm ở trên thuyền hoa dám đấu giá rồi khiến tôi mất mặt. Sau khi nói xong, cậu phải hủy hợp đồng với Tần Liên, tặng cô ấy lại cho tôi”.

“Hai là cậu có thể không quỳ, nhưng tôi sẽ bảo vệ sĩ bắn bỏ cậu luôn, sau đó đi tìm Tần Liên rồi ký hợp đồng với cô ấy”.

Thẩm Xuân Phong đếm:

“10”.

“8”.

Không thì, kết quả chỉ có chết!

Có điều gì còn quan trọng hơn mạng sống sao?

Mười giây sắp hết, Thẩm Xuân Phong bỗng nhíu mày, bởi vì Lâm Hàn vẫn chưa đưa ra lựa chọn.

Mặt mày Thẩm Xuân Phong đen lại, Lâm Hàn không có quỳ xuống xin lỗi trong mười giây khiến cậu ta rất bực bội.

“Tôi cũng cho cậu hai sự lựa chọn, quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó cút về nhà họ Thẩm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK