Chương 36: Tôi muốn lo chuyện bao đồng
“Tôi có một đứa cháu trai cũng trạc tuổi cậu”.
Ông già nói: “Nhưng thằng nhóc đó không ngoan ngoãn và lanh lợi như cậu, ngày nào nó cũng chỉ biết ăn rồi đi cá độ, nhưng đêm nào nó cũng phải về ăn cơm tôi nấu. Bây giờ tôi phải nằm viện, không có cách nào để nấu bữa tối cho nó nữa”.
Lâm Hàn yên lặng lắng nghe.
“Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi về nhà thông báo cho cháu trai tôi rằng tối nay không nấu được cho nó ăn, khụ khụ khụ”.
“Được, ông cho tôi địa chỉ đi”, Lâm Hàn gật đầu, chuyện này đối với anh mà nói cũng không tính là chuyện gì khó khăn.
“Được rồi, địa chỉ là…”
Sau khi có được địa chỉ, Lâm Hàn rời khỏi bệnh viện và bắt một chiếc taxi.
Sau nửa tiếng, anh đã đến nơi cần đến.
Đây là một khu phố tồi tàn ở thành phố Đông Hải. Lối vào ngang qua một mảng tường xám xịt, những tòa nhà thấp lẹt đẹt và cũ kỹ. Mấy tòa nhà này có khả năng chống động đất, chống cháy và chống lũ cực kỳ kém. Một khi có thiên tai thì những người sống trong đó sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Không khác gì một khu ổ chuột”.
Lâm Hàn bắt đầu tìm kiếm theo địa chỉ mình có.
Mùi cống rãnh xộc lên mũi, mặt đất dưới chân gập ghềnh, nhà cửa được quy hoạch lộn xộn nên nhiều đoạn đường bị cụt, đám trẻ con chơi đùa bên đường cũng gầy guộc, suy dinh dưỡng.
Lâm Hàn không ngờ rằng tại thành phố Đông Hải vẫn còn một nơi nghèo nàn như vậy.
“Số 34 hẻm Tây Hải”.
Lâm Hàn đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được ngôi nhà mà ông Ngô nói.
Ngôi nhà có một khoảng sân nhỏ đơn sơ với cỏ dại mọc um tùm. Một dây phơi quần áo chạy ngang qua sân nhỏ có treo một vài bộ quần áo bị vá lỗ chỗ.
Lâm Hàn bước vào nhà, nhưng không thấy ai bên trong.
“Cháu trai Ngô Xuyên của ông ấy chắc vẫn chưa về”.
Lâm Hàn thầm nghĩ.
“Đừng chạy!”
Đột nhiên một giọng nói từ bên ngoài truyền đến.
Lâm Hàn nhìn thấy một chàng trai đang hoảng sợ chạy nhanh về phía anh.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo phông màu xám bẩn thỉu, theo mô tả của ông Ngô, đây hẳn là cháu trai của ông ấy, Ngô Xuyên.
Phía sau Ngô Xuyên có hai tên côn đồ tóc nhuộm vàng, trên tay cầm thanh sắt, điên cuồng đuổi theo.
“Hả?”
Ngô Xuyên chạy đến cửa nhà mình, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở cửa.
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt tươi cười, dáng người hơi gầy, nhưng toàn thân dường như tỏa ra một khí chất bất phàm.
“Anh là ai? Tại sao lại ở trong nhà của tôi?”, Ngô Xuyên cảnh giác nhìn Lâm Hàn.
Anh ta vừa dứt lời thì hai tên côn đồ đã chạy tới, cầm gậy sắt bao vây.
“Nhóc con, không biết sống chết, dám giở trò gian lận trong địa bàn của anh Mặt Sẹo!”
“Mau quay lại với tao, nếu không mày sẽ bị thủ tiêu ngay bây giờ đó!”
Tên côn đồ hung hăng nhìn trừng trừng Ngô Xuyên, một tay vươn ra nắm chặt lấy Ngô Xuyên.
“Con mợ mày, thả tao ra!”
Ngô Xuyên đang vùng vẫy thì bị một tên trong nhóm côn đồ nhặt được thanh sắt đập vào vai.
Ngô Xuyên bị đánh vào vai rất đau đớn, đến mức phải cắn răng chịu đựng mà cũng không kêu, điều này khiến Lâm Hàn không thể không nhìn lại.
Sau đó, tên côn đồ đen kéo Ngô Xuyên đi.
“Chờ một chút, có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn lên tiếng.
“Hả?”
Hai tên côn đồ bây giờ mới để ý rằng còn có một người đàn ông khác đang đứng bên cạnh bọn chúng.
“Không muốn chết thì đừng có lo chuyện bao đồng!”, một tên côn đồ trừng trừng mắt nhìn Lâm Hàn.
“Các người đưa người ta đi không có lý do, tôi hỏi chút không được sao?”, Lâm Hàn cau mày nói.
“Thằng nhóc này cờ bạc gian lận, bây giờ ông chủ bảo tụi tao bắt nó lại và chặt một tay của nó. Lý do này đã đủ chưa?”, một tên côn đồ cười cợt nói.
“Gian lận con mẹ mày!”
Ngô Xuyên dõng dạc nói: “Gian lận thì sao! Ba năm trước, nếu không phải tại cái thằng khốn nạn Mặt Sẹo bắt tao ký vào giấy nợ một trăm ngàn khiến gia đình tao tan nát, thì làm sao bây giờ tao phải thế này chứ hả?”
“Con mẹ nó chứ, trên chiếu bạc có chơi có chịu! Mày thua tiền là đáng đời của mày!”
Tên côn đồ lại tiếp tục giơ thanh sắt đập vào vai Ngô Xuyên.
Nhìn thấy thanh sắt sắp đánh tới, một bàn tay trắng ngần đột nhiên vươn ra, nắm chắc lấy thanh sắt.
“Thằng kia, mày muốn lo chuyện bao đồng phải không?”
Hai tên côn đồ cùng nhìn Lâm Hàn, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
Ở cái thị trấn tồi tàn này, chưa từng thấy có người nào dám khiêu khích Mặt Sẹo.
“Đúng vậy, tôi muốn lo chuyện bao đồng đấy”, Lâm Hàn gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh.
“Muốn chết hả mày!”
Ánh mắt của hai tên côn đồ đột nhiên trở nên hung tợn, bọn chúng liền cầm lấy gậy sắt đập vào người Lâm Hàn!
“Bang!”
“Bang!”
Hai tiếng đập chát chúa vang lên.
Trước mặt là khung cảnh khiến cho Ngô Xuyên phải sửng sốt.
Hai thanh sắt còn chưa đập trúng Lâm Hàn thì hai tên côn đồ tóc vàng đã như diều đứt dây, bị Lâm Hàn đá văng ra cách đó năm mét.
“Đau đau đau!”
Bọn chúng rít lên.
Cả hai đều đang nghiến răng chịu đựng vì đau đớn, cảm thấy ruột như bị đứt đoạn, còn ổ bụng như bị rách ra làm đôi.
“Thằng kia, tụi tao là đàn em của anh Mặt Sẹo. Mày dám đánh tui tao tức là mày không coi anh Mặt Sẹo ra gì!”
“Có giỏi thì xưng tên ra!”
Cả hai nên thay phiên nói.
“Lâm Hàn”.
Lâm Hàn phủi phủi tay, nét mặt mang theo ý cười, đã nhiều năm rồi không ra tay đánh ai, nhưng sức lực của anh cũng không giảm đi bao nhiêu.
Việc này cũng nhờ vào khóa huấn luyện ma quỷ trước đó.
Bố của Lâm Hàn, ông Lâm Thiên Tiếu có triết lý giáo dục dành cho Lâm Hàn chính là khiến cho anh có một thể chất kinh khiếp và một đời sống tinh thần phong phú.
Ông ấy muốn Lâm Hàn phải vượt xa người thường về cả cơ thể lẫn đầu óc.
“Được lắm, mày được lắm, cứ đợi đó!”
Hai tên côn đồ buông lời cay độc, đỡ nhau đứng dậy.
“Lợi hại quá! Trông anh gầy thế mà không ngờ lại có thân thủ mạnh như vậy!”, Ngô Xuyên bước tới, nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ, rồi nói:
“Nhưng mà anh gặp rắc rối lớn rồi. Mặt Sẹo rất có uy trên giang hồ. Hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho anh nếu như anh làm tổn thương đến người của hắn đâu”.
“Không sao”, Lâm Hàn không quan tâm, mặc dù Lâm Thiên Tiếu đã hạn chế Lâm Hàn suốt mười năm, nhưng trong mười năm qua, ông ấy cũng đã sắp xếp rất nhiều thế lực làm ô dù che chắn cho anh.
“Anh có phải là Ngô Xuyên không?”, Lâm Hàn hỏi.
“Đúng vậy, sao anh biết tên tôi?”, Ngô Xuyên tò mò hỏi.
“Ông của anh đang nằm viện, ông ấy nhờ tôi nói với anh rằng ông ấy không thể nấu ăn cho anh tối nay”, Lâm Hàn nói.
“Nằm viện sao?!”
Nét mặt của Ngô Xuyên thay đổi, anh ta lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Ừm… bố vợ của tôi vô tình lái xe đụng phải ông nội của anh. Nhưng đừng lo, chỉ là bị thương nhẹ thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi vài tháng là được. Tôi sẽ lo mọi chi phí chữa bệnh”, Lâm Hàn xấu hổ nói.
“Cái gì? Bố vợ của anh đụng phải ông nội của tôi!”
Nghe vậy, Ngô Xuyên chợt dựng tóc gáy, xắn tay áo lên chuẩn bị giơ nắm đấm đấm về phía Lâm Hàn.
Nhưng khi nghĩ đến thân thủ đáng sợ của Lâm Hàn vừa rồi, anh ta lại bất chợt cảm thấy phát hoảng.
“Ông nội của tôi đâu, tôi phải đến gặp ông ấy ngay bây giờ”.
“Bệnh viện Nhân dân, để tôi đưa anh đến đó”.
Khi đưa được Ngô Xuyên đến bệnh viện Nhân dân, Lâm Hàn đã trở về nhà.
“Chồng à, bố vừa gọi điện đến mắng anh”, khi Lâm Hàn quay lại, Dương Lệ nói:
“Ông ấy nói anh hỗn hào, anh đã làm cái gì chọc tức bố rồi”.
Lâm Hàn gãi gãi mũi, không ngờ ông bố vợ vẫn còn ôm mối hận nên đã nói lại với Dương Lệ.
Nhưng Lâm Hàn cho rằng mình không làm gì sai.
“Chuyện là thế này…”
Lâm Hàn kể ngắn gọn về vụ tai nạn xe.