Chương 339
Một chiếc xe hơi màu đen chạy đến bên ngoài biệt thự.
Chiếc xe này có thân màu đen, đường nét và kết cấu rất tinh tế, thân xe rất dài, hơn 5 mét, dài hơn cả chiếc Mercedes-Benz E của Lâm Hàn
“BMW 7-Series”.
Lâm Hàn chỉ cần liếc mắt là biết xe gì, vẻ mặt không thay đổi.
Lúc này, cửa xe được mở ra, một nam, một nữ bước xuống xe.
Chính là Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt.
Triệu Tứ Hải đeo kính râm, mặc một bộ vest tơ tằm, trông rất có khí thế.
Bên cạnh anh ta, Dương Duyệt đang mặc một chiếc váy dài, trên cổ treo một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, thoạt nhìn rất đắt tiền.
“Ơ, Lâm Hàn ở nhà à?”
Triệu Tứ Hải đi đến trước mặt Lâm Hàn, tháo kính ra, cười nhìn Lâm Hàn.
“Có việc gì sao?”
Lâm Hàn liếc nhìn Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt.
Quần áo hai người này đang mặc cộng vào cũng phải hơn một triệu tệ, xem ra Triệu Tứ Hải gần đây đã nhận được công trình lớn, trở nên có tiền rồi.
Nhưng điều này đương nhiên sẽ không ảnh hưởng chút nào đến tâm lý của Lâm Hàn.
“Tất nhiên là có việc rồi, không có việc thì tôi đến tìm cậu làm gì?”
Triệu Tứ Hải đưa đến một tấm thiệp mời đỏ, cười tươi rói, rất đắc ý: “Đây là một lời mời, tôi với chị cả của cậu đã mua nhà mới, cũng ở núi Vân Mộng, hai ngày nữa sẽ làm tân gia, cậu nhất định phải đến đấy!”
Lâm Hàn nhận lấy thiệp mời.
Trên tấm thiệp màu đỏ rực có hai câu đối màu vàng in ở hai bên:
“Đám mây ngũ sắc đón ban mai”.
“Gió xuân phơi phới mừng tân gia”.
Mở thiệp ra, trên đó viết: “Tân gia nhà họ Triệu, hoan nghênh thân bằng quyến và bạn bè thân thiết đến dự – Triệu Tứ Hải”.
“Được, tôi biết rồi, hôm đó tôi sẽ đến”, Lâm Hàn đặt tấm thiệp qua một bên rồi nhàn nhạt nói.
Hôm anh đãi tiệc tân gia, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều đã đến, vì thế Lâm Hàn cũng nên qua bên đó cho phải phép.
“Lâm Hàn, nhà mới của chúng tôi cũng ở núi Vân Mộng này, cách nhà cậu không xa, khoảng năm sáu trăm mét thôi. Đến khi đó, tôi sẽ đón bố của chúng tôi về ở”, Dương Duyệt nói:
“Bố chúng tôi ở đây không có ngày nào yên ổn cả, mỗi ngày đều bị cậu chèn ép, sau khi chúng tôi đãi tân gia xong, thì sẽ không xảy ra những chuyện thế này nữa”.
“Tình cảm tốt quá nhờ”.
Lâm Hàn lộ ra nụ cười tự đáy lòng, đón Dương Cảnh Đào đến ở nhà Triệu Tứ Hải, anh đương nhiên phải vui rồi.
“Lâm Hàn à, bộ cậu không tò mò tại sao tôi lại trở nên giàu có như vậy à? Còn có thể mua được biệt thự ở núi Vân Mộng nữa?”, Triệu Tứ Hải rất ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lâm Hàn.
Lúc đến đây, anh ta thầm đoán, sau khi Lâm Hàn nhận được thiệp mời, biết được anh ta cũng mua được biệt thự ở núi Vân Mộng, nhất định vẻ mặt sẽ vô cùng kinh ngạc và khó hiểu.
Nhưng giờ đây, Lâm Hàn lại quá mức bình tĩnh!
Cảm giác với Lâm Hàn mà nói, chuyện này cũng chả có gì đáng nhắc đến vậy!
Hình ảnh ngạc nhiên và khó hiểu của Lâm Hàn như trong tưởng tượng Triệu Tứ Hải lại không xuất hiện.
Điều này đã khiến cho Triệu Tứ Hải khó tránh được hơi thất vọng.
“Mấy người muốn mua biệt thự ở núi Vân Mộng thì mua thôi, tại sao tôi phải tò mò?”, Lâm Hàn hờ hững nói.
“Hừ, giả vờ giả vịt!”
Dương Duyệt hừ lạnh: “Ngoài miệng thì bảo không để ý, chứ trong lòng chắc bứt rứt lắm chứ gì! Tôi nói cho cậu biết, căn biệt thự chúng tôi đã mua dù cho là nhà cũ, không lớn bằng biệt thự của cậu nhưng cũng hơn chục triệu tệ đấy!”
“Hơn hết là, biệt thự của cô cậu là do công ty của Tiểu Lệ cấp cho. Còn biệt thự của chúng tôi là tự mua, có hẳn giấy bất động sản chứng nhận quyền sở hữu trong tay! Vả lại nó lại được thanh toán một lần, sự chênh lệch là nằm ở đó đấy, biết không?”
Dương Duyệt mặt đầy đắc ý.
Khoảng thời gian này, Dương Duyệt cực kỳ buồn bực chuyện cả nhà Lâm Hàn được ở tại biệt thự trên núi Vân Mộng.