Chương 259
Lâm Hàn dẫn Tiểu Hàm rời khỏi bệnh viện, trước khi đi, anh còn dặn y tá phải chăm sóc cho Triệu Nhu thật tốt, y tá đương nhiên là gật đầu đồng ý.
“Anh Lâm Hàn ơi, anh muốn dẫn em đến nhà của anh ạ?”
Tiểu Hàm ngồi bên ghế phụ, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lâm Hàn hỏi.
“Đúng rồi nè!”
Lâm Hàn nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của Tiểu Hàm, cô bé đáng yêu này thật là dễ thương.
“Nhà anh ở đâu vậy anh?”, Tiểu Hàm tò mò hỏi.
“Đến rồi em sẽ biết”.
Lâm Hàn khởi động xe, khoảng nửa tiếng sau đã trở về biệt thự núi Vân Mộng.
“Oa! Anh Lâm Hàn ơi, nhà anh lớn ghê, đẹp quá à!”
Tiểu Hàm bước vào phòng khách, thấy trang trí bên trong thì phấn khích nhảy cẫng lên:
“Từ trước tới giờ, em chưa thấy căn nhà nào đẹp như vậy luôn á!”
“Ha ha, mấy ngày chị Nhu dưỡng bệnh, anh sẽ chăm sóc cho em. Em cứ coi đây là nhà mình đi, muốn ăn hay chơi cái gì chỉ cần nói ra là được”, Lâm Hàn cười bảo.
“Vâng ạ!”
Tiểu Hàm vui vẻ hô lên.
“Hử? Lâm Hàn, đứa nhỏ kia từ đâu ra vậy?”, Dương Cảnh Đào đang ngồi trên sô pha nhìn thấy Tiểu Hàm thì nhướng mày hỏi.
“Anh Lâm Hàn ơi, ông ấy là ai thế?”
Tiểu Hàm tò mò nhìn Dương Cảnh Đào, sắc mặt người này thật âm trầm, trông có chút đáng sợ.
“Ông ấy là bố vợ anh”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói, chẳng thèm nhìn Dương Cảnh Đào lấy một cái.
“Con chào ông!”
Tiểu Hàm rất hiểu chuyện, khom lưng cúi đầu chào Dương Cảnh Đào.
“Hừ, Lâm Hàn, đứa bé kia chắc là con rơi mà cậu sinh với người phụ nào rồi dẫn về chứ gì!”, Dương Cảnh Đào hừ lạnh nói.
“Dương Cảnh Đào, chú ý cách dùng từ của ông đi”.
Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Dương Cảnh Đào: “Căn biệt thự này là của tôi, nếu ông nói lung tung, tôi có quyền đuổi cổ ông đi đó! Không phải do tôi đã đồng ý với Tiểu Lệ không chọc giận ông thì lời nói ban nãy của ông đã đủ để tôi thẳng tay với ông rồi”.
“Cậu!”
Dương Cảnh Đào giận tái mặt, sau đó vội vàng vỗ vỗ ngực.
Tiểu Hàm nhìn Lâm Hàn, rồi lại nhìn Dương Cảnh Đào. Cô bé cảm thấy hình như mối quan hệ giữa anh Lâm Hàn với bố vợ không được tốt cho lắm.
“Tiểu Hàm, trong nhà này, anh lớn nhất. Nếu có ai bắt nạt mình thì em có thể nói với anh bất cứ lúc nào”, Lâm Hàn xoa đầu Tiểu Hàm nói.
“Vâng!”, Tiểu Hàm gật đầu nói.
Buổi tối, Dương Lệ tan ca về, thấy trong nhà có thêm một cô bé cũng hơi bất ngờ, bèn hỏi Lâm Hàn đứa trẻ ấy ở đâu ra.
Lâm Hàn nói một người bạn nằm viện nên dẫn con cô ấy về nhà chăm sóc mấy ngày.
Dương Lệ cũng không hỏi nhiều, mà là bước tới ôm lấy Tiểu Hàm, chỉ một lát sau đã vui vẻ chơi đùa với nhau.
Đứa trẻ đáng yêu như thế, cô vừa nhìn thấy đã thích cô bé còn hơn cả Lâm Hàn.
Hơn nữa, cô đã kết hôn với Lâm Hàn một thời gian rồi, nhưng đến giờ, bụng vẫn chưa thấy gì.
Trong lòng Dương Lệ cũng muốn có một đứa con.
Trên bàn ăn, Tiểu Hàm vừa ăn cơm vừa nói:
“Chị Dương Lệ ơi, chị đẹp ghê luôn á, hèn chi anh Lâm Hàn lại yêu chị như vậy!”
“Đâu có đâu nè”.
Gương mặt Dương Lệ hơi ửng đỏ, nghe được câu đó mà lòng cảm thấy ngọt như mật.
Khi đi ngủ, Dương Lệ dứt khoát bảo Tiểu Hàm ngủ cùng bọn họ, bởi vì cô bé sợ bóng tối.
Tuy rất bất đắc dĩ, nhưng vợ đã yêu cầu thì Lâm Hàn cũng chỉ đành đồng ý.
Gần ngủ, Lâm Hàn đi rửa mặt trong phòng tắm.
Bỗng nhiên, điện thoại anh vang lên tiếng nhận được tin nhắn.