Chương 601
“Nói thật với bọn con, người đứng tên giấy bất động sản núi Vân Mộng chính là Lâm Hàn”, Dương Cảnh Đào nói.
“Cái gì! Biệt thự kia là của Lâm Hàn á!”
Nghe thế, Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đều hít thở dồn dập kinh ngạc không thôi, hai mắt trợn to không thể tin nổi.
Bọn họ cứ nghĩ biệt thự kia là do quỹ đầu tư Nhân Phàm công ty Dương Lệ cấp cho cô, vốn chẳng dính tới Lâm Hàn một đồng cắc nào.
Lâm Hàn chỉ là được thơm lây Dương Lệ mà thôi.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ, tên trên giấy chủ quyền giấy bất động sản của biệt thự lại là Lâm Hàn.
“Đúng vậy đó bố, bố đừng gạt bọn con nhá!”
Dương Duyệt chêm vào.
Dương Cảnh Đào lắc đầu nói: “Ban đầu, lúc bố nhìn thấy giấy bất động sản biểu cảm của bố cũng có khác bọn con đâu, không tin nổi vào mắt mình nữa là. Nhưng cái tên trên đó thật sự là tên của nó, không muốn tin cũng phải tin thôi”.
“Mặc dù không biết thằng vô dụng Lâm Hàn kia đào đâu ra tiền để mua biệt thự, nhưng sau khi nó mua xong cái biệt thự hơn trăm triệu tệ kia thì ắt hẳn trong người không con bao nhiêu nữa, bố đã lo liệu chuyện này từ lâu. Bởi vì bố cảm thấy sau này Tiểu Lệ và Lâm Hàn chia tay cũng là chuyện sớm muộn mà thôi”.
“Bố, bố đã lo liệu trước chuyện gì?”, Dương Duyệt tò mò hỏi.
“Bố đã thêm tên của Tiểu Lệ vào trên giấy chủ quyền bất động sản, nói cách khác, biệt thự núi Vân Mộng bây giờ là tài sản chung của Tiểu Lệ và thằng vô dụng kia”, Dương Cảnh Đào vô cùng đắc ý nói:
“Hay quá!”
Triệu Tứ Hải vỗ bàn, hai mắt bừng sáng:
“Bố, không ngờ bố lại lo xa đến thế! Biệt thự kia bây giờ tệ lắm cũng được 100 triệu tệ, nếu ly hôn, dù sao thì Tiểu Lệ cũng phải có được 50 triệu tệ!”
“50 triệu tệ á!”
Dương Duyệt rùng mình, cho đến bây giờ, cô chưa từng thấy số tiền lớn đến vậy.
Một khi ly hôn, em gái mình sẽ lập tức biến thành một nữ đại gia, có 50 triệu tệ thì nửa đời sau không cần lo nữa rồi.
“Tiểu Lệ, anh có cách giúp em tranh nhiều tài sản hơn”.
“Theo thường lệ, chắc sẽ được chia một nửa, em có thể cầm được 50 triệu tệ, nhưng mà thằng vô dụng Lâm Hàn kia cả năm trời chỉ ăn no chờ chết, không biết làm ăn gì, nếu không có nhà chúng ta nó sớm đã ngủ bờ ngủ bụi rồi. Phải viết thêm điểm này vào văn bản gửi cho tòa án”.
“Anh có quen một luật sư rất có kinh nghiệm về chuyện phân chia tài sản sau ly hôn, nếu tìm ông ta giúp không chừng có thể tranh được 70-80 triệu tệ tài sản!”
Nói xong, Triệu Tứ Hải tươi cười nhìn Dương Lệ.
“Tiểu Lệ, nếu được chia 70 triệu, em cho Tứ Hải 10 triệu thôi, bản thân em cũng lời thêm 10 triệu rồi còn gì!”, nhìn Dương Lệ không nói lời nào, Dương Duyệt lập tức giục.
Cô ta cho rằng, chuyện tốt thế này chắc chắn Dương Lệ sẽ đồng ý ngay.
Dương Duyệt cắn môi, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, Lâm Hàn là người bỏ tất cả tiền ra mua biệt thự núi Vân Mộng kia, nó vốn thuộc sở hữu của anh ấy, em có tư cách gì mà đòi chia chác cơ chứ?”
Dương Duyệt sốt ruột, cảm giác cứ như 10 triệu đã đến tay lại sắp bay đi.
“Em nói rồi, em không muốn chia chác gì cả”.
“Tiểu Lệ, em có bị ngốc không! Uổng công dâng tiền cho em, em lại không lấy?”, Triệu Tứ Hải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tiểu Lệ, con làm thế thì có lợi gì cho con chứ? Nếu không chia tài sản, thế không phải thằng vô dụng Lâm Hàn chẳng mất mát gì, vậy còn con thì sao! Tổn thất vô cùng lớn đấy!”
“Hơn nữa bố cũng già rồi, nếu sau này có bệnh tật gì, cũng cần phải có tiền. 50 triệu tệ kia của con còn có thể giúp bố chữa bệnh! Con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người làm bố này chứ”.
Chân mày Dương Lệ nhíu lại, cô biết, Dương Cảnh Đào đã nhắm đến 50 triệu kia rồi.
Sắc mặt Dương Cảnh Đào đổi tới đổi lui, ông ta hiểu tính cách của Dương Lệ, nếu đã nói không muốn chia tài sản thì chắc chắn sẽ không chia, có ép buộc cũng vô ích.
Dương Cảnh Đào lắc đầu, trong lòng khó tránh cảm thấy thất vọng, ông ta lại nói: “Nhưng bố có ý kiến, sau khi ly hôn rồi, con phải nhanh chóng lấy chồng mới, chuyện này không được kéo dài”.
“Bằng không lúc trở về Đông Hải, đám họ hàng biết được sẽ cười vào mặt cả nhà chúng ta cho xem”.
“Con cảm thấy người đó rất hợp với Tiểu Lệ”.
“Thế à, kể bố nghe xem, gia cảnh người thanh niên đó thế nào”, hai mắt Dương Cảnh Đào sáng lên.