Chương 503
“Anh Lâm Hàn ơi, anh uống miếng nước đi, em đi tắm cái đã”.
Rõ ràng có thể thấy Lâm Hàn đến khiến cô bé rất vui.
Một lát sau, có tiếng nước vọng lại.
Bỗng nhiên, tiếng Tạ Huyên vang lên từ trong phòng tắm.
Giọng nói ấy có chút run rẩy và ngại ngùng.
“Ở trên giường trong phòng ngủ của em”.
Lâm Hàn đi vào phòng ngủ của Tạ Huyên, chợt ngẩn ra, phát hiện trên giường đặt đủ loại quần áo lót, còn khăn lông thì nằm chính giữa.
Lâm Hàn có cảm giác như Tạ Huyên cố ý làm thế.
Anh cầm lấy khăn lông, bình tĩnh đi đến trước cửa phòng tắm.
Cánh cửa kính hé mở, một cánh tay ướt đẫm thò ra.
Bên trong là dáng người lồi lõm quyến rũ của Tạ Huyên.
Chỉ chốc lát sau, Tạ Huyên đã đi ra.
Cố bé quấn khăn tắm màu trắng, tay trái nắm chặt trước ngực, cả người ướt dầm dề tỏa hơi nước. Mở cặp mắt to tròn trong suốt ngây thơ e thẹn nhìn Lâm Hàn.
“Lát nữa mặc cũng được, giờ người ướt mem à”.
Tạ Huyên cắn đôi môi mỏng, cầm lấy cây ghi-ta dựa ở cạnh tường, đi đến bên cạnh Lâm Hàn ngồi xuống:
Gương mặt cô bé đỏ bừng, hơi hơi thở gấp nói.
Một mùi thơm thoang thoảng bay vào chóp mũi anh.
Tạ Huyên nói chỗ không hiểu ra.
Lâm Hàn bắt đầu giảng cho cô bé.
Hai má Tạ Huyên đỏ lên, hoàn toàn chẳng nghe thấy Lâm Hàn nói gì hết, chỉ mở to đôi mắt trong veo nhìn anh.
Lâm Hàn càng giảng càng cảm thấy kỳ kỳ, bởi vì anh phát hiện cô bé này hình như không có nghe anh nói.
“Anh Lâm Hàn ơi, anh uống hết nước rồi ạ, em rót cho anh một lý nhé!”
Tạ Huyên chợt đứng lên nói.
Lâm Hàn lắc đầu, nhưng Tạ Huyên đã đi về phía máy lọc nước rồi.
“Ui da!”
Bàn tay nắm lấy khăn tắm bất giác thả ra, chiếc khăn tắm tuột xuống lộ ra tấm lưng trắng nõn mịn màng.
“Á đù! Đúng là đang gài mình mà!”
“Anh Lâm Hàn…”
Tạ Huyên bị Lâm Hàn nâng dậy, chớp chớp đôi mắt to tròn, hai má đỏ hây hây, sau đó nhắm chặt mắt, rốt cuộc nói thật lòng mình ra:
“Nhóc ranh ma, lo học cho tốt đi, đừng có nghĩ bậy bạ nhiều như vậy!”
Lâm Hàn đau đầu, vỗ vỗ đầu Tạ Huyên.
Lâm Hàn biết Tạ Huyên thích mình.
Nhưng anh không ngờ cô bé này lại cả gan dám gài anh.
Cả quá trình này, chỉ cần là một người đàn ông bình thường đều sẽ không cưỡng lại được.
Nếu không phải Lâm Hàn yêu Dương Lệ, nên chẳng hứng thú với những người phụ nữ khác thì có lẽ ban nãy anh đã làm ra chuyện nông nổi gì rồi.
“Anh Lâm Hàn ơi, anh đồng ý đi mà”.
“Anh đừng cảm thấy em còn nhỏ, cái gì em cũng biết hết đó! Vả lại, em đâu có ghét việc anh lớn tuổi hơn em đâu!”
“Kết hôn? Không thể nào, anh Lâm Hàn còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi á!”
Tạ Huyên sững sờ, không tài nào tin nổi nói: “Anh Lâm Hàn, anh chắc chắn là đang lừa em đúng không? Có phải anh chê em còn nhỏ nên ghét em chứ gì?”
Bỗng có tiếng chìa khóa mở cửa vang lên.
“Mẹ em về rồi!”, Tạ Huyên giật giật mí mắt: “Anh Lâm Hàn, em về phòng làm bài tập đây, chuyện giữa chúng ta nói sau nhé!”
Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, Tạ Linh về đúng lúc ghê, không thì anh thật sự chẳng biết đối phó Tạ Huyên như thế nào.
“Lâm Hàn”, Tạ Linh bước vào, thấy Lâm Hàn thì cười nói: “Để thầy đợi lâu rồi, hôm nay tôi bận chút việc”.