Chương 227
Lúc này, ánh mắt Lâm Hàn nhìn trưởng phòng tài chính:
“Nếu tôi đầu tư 6 tỷ, số tiền này có đủ để cướp về 10 idol xuất sắc nhất không? Thêm cả chi phí tuyên truyền, quảng cáo”.
6 tỷ, gấp đôi 3 tỷ, theo Lâm Hàn thấy, chắc là đủ nhỉ.
Mà những người trong phòng họp thì chỉ biết há hốc mồm, ngồi đờ đẵn.
Cậu chủ Lâm này, vừa tiêu 100 triệu để mua app Sa Ngư, giờ lại tiêu thêm 6 tỷ nữa?
Quá là nhiều tiền!
“Nếu không đủ thì tôi sẽ đầu tư 10 tỷ”, thấy mọi người không nói gì, Lâm Hàn cho rằng không đủ tiền:
“Nếu 10 tỷ chưa đủ thì tôi về nhà lấy thêm, 20 tỷ, 30 tỷ, 50 tỷ… Tóm lại, trong vòng một năm, app Sa Ngư phải được niêm yết trên sàn chứng khoán!”
“Đủ rồi, đủ rồi, 6 tỷ đủ rồi!”
Trưởng phòng tài chính vội vàng nói, tim đập thình thịch, cậu chủ Lâm nhiều tiền quá!
Nhưng, điều này đã không thể dùng từ nhiều tiền để hình dung nữa.
Quả thật là giàu có siêu cấp!
Giàu không có đối thủ!
“Đủ là được”.
Lâm Hàn gật đầu: “Trong vòng một tuần, tổng hợp tất cả thông tin của những idol xuất sắc nhất, còn phải ghi rõ số tiền dự toán cần để cướp được người, đến lúc đó đưa tôi xem. Sau khi tôi xem thì bắt đầu bỏ tiền ra để cướp người!”
“Vâng!”
Ai cũng trở nên vô cùng phấn khích.
Nết thật sự cướp được mấy idol lớn kia thì app livestream Sa Ngư chắc chắn sẽ ngày càng mạnh hơn!
Chuyện lên sàn NASDAQ chưa hẳn là việc không thể làm! Nếu không hoàn thành trong một năm thì cũng có thể hoàn thành trong hai năm.
“Nhân tiện, vẫn còn một chuyện”, Lâm Hàn lên tiếng, anh vừa nhớ tới chuyện này:
“Những sinh viên đại học mà app chúng ta tuyển dụng đã ký đến khi tốt nghiệp thì dù đã ký những điều khoản vô lý trong hợp đồng thì cũng đều hủy bỏ toàn bộ. Người ta muốn ở thì ở, không muốn ở lại thì để họ rời đi”.
Lúc đó, Từ Dung ký một hợp đồng vô lý với app Sa Ngư là trả lại tiền vay mới có thể rời khỏi app Sa Ngư.
“Vâng! Cậu chủ Lâm, tôi đi làm bây giờ ạ!”
Trưởng phòng nhân sự nói ngay.
Ở lại bàn bạc thêm một lát về phương hướng phát triển của công ty rồi Lâm Hàn mới rời đi.
…
Hai ngày sau.
Hai ngày này, Lâm Hàn nhận được tin, chuyên gia khoa tim trong tỉnh đã tới làm phẫu thuật ghép tim cho Dương Cảnh Đào.
Ca phẫu thuật rất thuận lợi, Dương Cảnh Đào đã tỉnh táo.
Nhưng bây giờ ông ta vẫn còn yếu, bắt buộc phải nằm theo dõi trong viện một thời gian.
Những người trong họ tới thăm Dương Cảnh Đào rất đông. Chỉ riêng đứa con ở rể này thì lại như không biết chuyện. Mỗi ngày đều ngủ cho tới lúc tự tỉnh, nên làm gì thì làm, nhưng cũng không tới viện thăm nom gì.
Điều này khiến danh tiếng của Lâm Hàn trong lòng họ hàng lại càng trở nên kém hơn.
Vốn dĩ là thằng đàn ăn bám, bây giờ lại là một thằng ở rể không có hiếu.
Mà đối với những lời bán tàn của họ hàng, Lâm Hàn không thèm cho vào tai.
Buổi chiều, anh đang đứng trên sân thượng để hóng gió, ngắm hoàng hôn thì điện thoại chợt đổ chuông, là ông Vân gọi tới.
“Alo, ông Vân”.
“Cậu chủ Lâm”.
Giọng nói của ông Vân vang lên: “Thảm họa khai thác mỏ vàng, quả thật là có kẻ động chân tay để lừa tiền bồi thường. Kẻ nhúng tay vào là tộc trưởng của bộ lạc Ami”.
“May mà cậu chủ Lâm kịp thời báo tin, giúp chúng ta không những thu lại được tiền bồi thường mà bây giờ, tòa án đã phán quyết giao những mỏ vàng đó cho nhà họ Lâm chúng ta, chớp mắt đã kiếm được mẩy chục tỷ đô. Còn tộc trưởng thì đã vào tù rồi”.
Ông Vân phấn khởi nói:
“Nhưng cậu chủ à, tôi có chút tò mò. Sao cậu lại biết sau vụ thảm họa khai thác mỏ có người nhúng tay vào để lừa tiền bồi thường?”
“Chỉ là tình cờ nghe được thôi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.