Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 899

“Đừng, đừng! Khương Thư Nhai sẽ xin lỗi mà!”, cụ Khương vội vàng nói, cụ ta bước đến cạnh Khương Thư Nhai, đạp cho cậu ta một cước.

“Ông nội, cháu a…”

Khương Thư Nhai nhìn cụ Khương với vẻ mặt đầy miễn cưỡng, quỳ xuống liếm giày và nói xin lỗi Lâm Hàn rồi thì sau này cậu ta còn mặt mũi gì chứ? Đồn ra ngoài xấu hổ chết mất.

Khương Thư Nhai luôn được cụ Khương yêu thương cưng chiều, lúc này lại mặt đầy lạnh lùng, nói: “Tôi bảo cậu quỳ xuống liếm giày rồi xin lỗi cậu Lâm, cậu có nghe thấy không hả? Cậu muốn tự thân vận động hay để tôi gọi người đè cậu xuống?”

Khương Thư Nhai có chút run rẩy, sợ sệt nhìn cụ Khương, do dự hồi lâu thì sau cùng cũng thỏa hiệp, bất lực thở dài lết đến trước mặt Lâm Hàn.

Đưa mắt nhìn Lâm Hàn nhưng trong lòng Khương Thư Nhai tràn đầy căm hận, thậm chí khao khát được bóp chết Lâm Hàn ngay và luôn.

Nhưng, Khương Thư Nhai không dám, quá rõ ràng với những cao thủ bên phe Lâm Hàn, Khương Thư Nhai cậu ta vốn không trêu vào nổi.

Mang một bụng lửa hận nhìn Lâm Hàn, cơ mà lúc này Khương Thư Nhai lại không thể không rề rà quỳ xuống.

“Cậu Lâm, xin lỗi, tôi xin lỗi vì hành vi vô lễ với cậu trước đây”, Khương Thư Nhai miễn cưỡng nói.

Vừa nói, Khương Thư Nhai vừa bò đến gần Lâm Hàn, trong lòng tràn đầy nhục nhã.

Lâm Hàn thấy vậy bèn cười nói: “Khương Thư Nhai, cảm thấy sao? Đây chính là do anh tự chọn mà”.

Khương Thư Nhai không lên tiếng, lúc này đang dần bò đến chân Lâm Hàn, nín nhịn chuẩn bị liếm giày Lâm Hàn.

Lâm Hàn thấy thế giơ chân đạp Khương Thư Nhai một cước, làm cậu ta bật ngửa về sau.

“Anh quá bẩn, anh sẽ liếm bẩn giày của tôi mất”.

Lâm Hàn lạnh lùng buông lại một câu, liền đi thẳng vào trong nhà chính của họ Khương, Ngô Xuyên và Tiểu Đông vội bước theo sau.

Cụ Khương thấy vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Lâm Hàn đi thẳng vào nhà chính của họ Khương có nghĩa là anh đã bằng lòng ngồi xuống đàm phán với nhà họ Khương rồi, sẽ không để người của anh dùng đến vũ lực nữa.

Lúc này, Khương Thư Nhai còn quỳ trên mặt đất, trong lòng cậu ta tràn đầy căm hận nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn rời đi, có điều vẫn không dám hó hé gì, hiện tại mà còn làm Lâm Hàn bất mãn nữa, thì khác gì tự chuốc khổ vào thân, bây giờ Lâm Hàn không phải là người mà Khương Thư Nhai có thể động vào.

Cụ Khương giận dữ trừng Khương Thư Nhai, nếu không phải tại cậu ta, làm sao xảy ra lắm chuyện thế này chứ.

“Cút xa một chút cho tôi!”, Khương Long Đằng mắng to, sau đó vội vã chạy vào trong nhà chính.

Bên trong phòng khách nhà chính của họ Khương.

Lúc này, Tiêu Nhã và vài người trong ban lãnh đạo đang ngồi đợi Lâm Hàn và cụ Khương đi vào.

Lâm Hàn liếc nhìn ghế chủ tọa vẫn còn đang trống, Tiêu Nhã thì đang ngồi trên một cái ghế cạnh đó, hiển nhiên là nhường lại vị trí chủ tọa cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng không từ chối, đi thẳng đến ngồi xuống.

Cụ Khương theo sau vào có thấy cũng không dám nói gì, cụ ta bèn ngồi xuống một cái ghế bên cạnh Lâm Hàn.

Ngô Xuyên và Tiểu Đông thì lẳng lặng đứng sau lưng anh đợi lệnh.

Lâm Hàn vừa ngồi xuống liền quan sát, thấy Khương Thư Nhai chưa vào thì có chút nghi hoặc nhìn về phía cụ Khương hỏi: “Khương Thư Nhai đâu? Sao không vào ngồi?”

“À, cậu Lâm”, Cụ Khương cười lấy lòng giải thích: “Thằng cháu kia của tôi làm cậu không vui, tôi đã bảo nó cút xa một chút, không nên xuất hiện làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu nữa”.

“Vậy không được đâu”, Lâm Hàn lắc đầu nói: “Khương Thư Nhai còn thiếu tôi một khoản tiền đấy, bảo anh ta vào đây chút đi, tiện thể trả tiền cho tôi luôn”.

“Hở? Thiếu tiền cậu sao?”, cụ Khương sửng sốt, cụ ta luôn nắm rõ những chuyện Khương Thư Nhai làm, làm gì có chuyện thiếu tiền mà phải đi mượn Lâm Hàn chứ.

Nhưng lúc này, cụ Khương cũng không dám chất vấn, vội bảo người làm dẫn Khương Thư Nhai tới.

Tại thời điểm này, tất cả mọi người đã đến, Lâm Hàn mới lập tức tuyên bố bắt đầu cuộc đàm phán.

“Chuyện của nhà họ Tiêu và nhà họ Khương các người nói sau đi, trước hết bàn về chuyện Khương Thư Nhai thiếu tiền của tôi đã”, lúc này Lâm Hàn mở lời.

Khương Thư Nhai hơi ngớ người ra, cậu ta thiếu tiền Lâm Hàn từ khi nào chứ? Có điều cũng không dám nổi giận, đành cười hỏi: “Cậu Lâm, cậu có nhớ lầm không? Tôi đâu có thiếu tiền cậu đâu”.

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Khương Thư Nhai, nói: “Những chuyện trước kia anh tưởng tôi quên rồi à? Nếu không phải tại anh đã gây ra những chuyện kia thì tôi đâu phải tổn thất 100 tỷ trả lương cho nhân viên mình?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK