Chương 162: Không thể cùng côn trùng mùa hạ bàn luận về băng tuyết
“Đúng vậy, cô Hàn danh giá đến vậy, tại sao lại bênh vực cho anh ta như vậy?”
Mọi người lại bàn tán.
“Hừm, mọi người không biết sao, cô Hàn ngây thơ đơn thuần, chắc chắc là Lâm Hàn này đã dùng kế sách gì đó để chiếm được trái tim của cô Hàn”.
“Không sai, tên nhóc này mặt dày muốn bám vào làm con rể nhà họ Hàn!”
Cốc cốc cốc!
Lúc này, có người gõ cửa.
“Cô ơi, ông chủ gọi anh Lâm Hàn lên phòng đọc sách một lát.”
Một giọng nói truyền đến.
Mọi người nhìn sang, có một ông già đang đứng ở cửa.
Ông già mặc vest, đầu đội mũ tròn, ánh mắt sắc bén tinh anh, lúc nhìn thấy Lâm Hàn, sắc mặt ông ta đột nhiên ảm đạm.
“Đây là quản gia nhà họ Hàn, ông Ngô!”
Có người nhận ra ngay thân phận của ông già.
Vẻ mặt Hàn Hinh Nhi đanh lại, có vẻ như chuyện này đã lọt vào tai bố cô rồi.
Hàn Tiếu là người giàu nhất Đông Hải, ông rất coi trọng thể diện, bây giờ Lâm Hàn khiến cả nhà họ Hàn mất mặt trước khách khứa, gọi Lâm Hàn qua lúc này, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
“Lâm Hàn, anh đừng đi”.
Hàn Hinh Nhi nói, cô ta sợ rằng Lâm Hàn qua đó sẽ gặp nguy hiểm.
“Không sao đâu”.
Lâm Hàn vẻ mặt bình tĩnh nói với ông Ngô: “Dẫn đường đi!”
Khi cả hai lên đến tầng cao nhất, ông Ngô đưa Lâm Hàn vào một căn phòng có ánh sáng lay lắt.
Một người đàn ông đứng nơi cửa sổ quay lưng về phía Lâm Hàn, hiên ngang nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Bóng lưng cao lớn, trên người toát ra vẻ uy nghiêm, vẻ uy nghiêm này rất giản dị, nó được che giấu rất tốt, chỉ lộ ra một chút.
Nhưng một khi nó bùng phát, chắc chắn sẽ khiến người ta không thể chịu đựng được, vừa nể phục vừa sợ hãi.
Người này là người giàu nhất Đông Hải, Hàn Tiếu!
Sản nghiệp của ông ta đến từ tài chính, bất động sản, thương mại xuất nhập khẩu và thuốc lá của thành phố Đông Hải, trong đó ngành công nghiệp quân sự là lĩnh vực khiến ông ta có lợi nhuận cao nhất.
Ông ta xuất thân là con cháu của quan chức cấp cao. Bố ông ta từng tham gia chiến tranh chống Nhật Bản, nội chiến và chiến tranh Triều Tiên.
Sau khi Hoa Hạ được thành lập.
Với sự giúp đỡ của bố, thêm vào đó là sự thông minh, quyết đoán và dũng cảm của chính Hàn Tiếu. Trong vòng hai mươi năm, ông ta đã tạo ra một bước đột phá trong giới kinh doanh của thành phố Đông Hải.
Người ta đồn rằng 30% nguyên liệu quân sự khan hiếm cần thiết để sản xuất ra vũ khí quân sự quan trọng ở đồn Hoa Đông được cung cấp bởi nhà họ Hàn thông qua thương mại quốc tế, ông ta thu được rất nhiều lợi nhuận từ đây.
Cũng vì điều này, ông ta đã xác lập địa vị người giàu có nhất Đông Hải.
“Ông chủ, Lâm Hàn tới rồi!”
Ông Ngô cung kính nói: “Lâm Hàn tặng cho cô chủ một món quà rác rưởi. Bây giờ khách khứa bên ngoài đều đang cười nhạo nhà họ Hàn chúng ta!”
Hàn Tiếu quay đầu lại, ánh mắt rơi vào người Lâm Hàn.
Ông ta có khuôn mặt chữ điền, nét mặt cương nghị, trong đôi mắt như có nhật nguyệt tinh tú đang xoay vòng, sâu thẳm đến nỗi khiến người khác không dám nhìn thẳng vào ông ta.
“Cậu chính là Lâm Hàn, bạn trai của Hinh Nhi?” Hàn Tiếu nói, giọng trầm lắng:
“Là tôi đây”.
Lâm Hàn nhìn thẳng vào mắt Hàn Tiếu, nhẹ nói.
“Cậu có biết ngọn núi bên ngoài kia là núi gì không?”
Ngoài cửa sổ là một ngọn núi nhỏ, rất xanh tốt, cây cối rậm rạp, trên đỉnh núi có vài con chim đang bay lượn, tuy là rất xa nhưng Lâm Hàn vẫn có thể nghe thấy tiếng suối chảy trong vắt nhẹ nhàng, vô cùng dễ chịu.
“Núi Yên Thúy”.
Lâm Hàn đáp.
“Đúng vậy, ngọn núi bên ngoài chính là núi Yên Thúy”
Hàn Tiếu cho biết: “Thành phố Đông Hải có địa hình bằng phẳng, chỉ có vài ngọn núi. Trong số đó, núi Yên Thúy, núi Vân Mộng và núi Hồng Lĩnh là ba ngọn núi cao nhất ở Đông Hải”.
“Trong số ba ngọn núi này, núi Yên Thúy là núi cao nhất, nhưng cậu phải biết rằng núi Yên Thế đứng trước những ngọn núi, dãy núi nổi tiếng khác như núi Thái Sơn ở Sơn Đông, Vân Sơn Đại Trạch ở Tây Nam hay dãy Chogolisa thì nó chỉ là một ngọn núi nhỏ bé mà thôi?”
“Tất nhiên tôi biết điều này”.
“Lâm Hàn giọng nói bình tĩnh, trong lòng anh cũng đã đoán được ý mà Hàn Tiếu muốn nói với anh.
“Núi Yên Thúy này giống như nhà họ Hàn vậy”.
Hàn Tiếu nói: “Hàn Tiếu tôi tuy rằng là người giàu nhất Đông Hải, nhà họ Hàn cũng là gia tộc đứng hàng đầu trong các gia tộc ở Đông Hải. Nhưng nếu đem xếp vào tất cả các gia tộc của Hoa Hạ thì nhà họ Hàn giống như núi Yên Thúy vậy, đứng trước những ngọn núi nổi tiếng kia, chỉ là một ngọn núi nhỏ nhoi mà thôi, không đáng nói đến”.
Hàn Tiếu nói xong quay đầu lại nhìn Lâm Hàn:
“Lâm Hàn, cậu hiểu ý tôi không? Nếu nhà họ Hàn là núi Yên Thúy, thì Lâm Hàn cậu, một tên cặn bã từ đáy xã hội, dùng chút kế sách để chiếm được trái tim của con gái tôi, chính là một con Kiến trên núi Yên Thế”.
Ông ta lắc đầu: “Lâm Hàn, cậu và nhà họ Hàn khác biệt quá lớn, cậu không xứng với con gái tôi”.
Lâm Hàn nhìn Hàn Tiếu: “Không thể cùng côn trùng mùa hạ bàn luận về băng tuyết, không thể kể chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, Hàn Tiếu, ông đừng có dùng tầm nhìn của ông để đo đạc về trình độ và lai lịch của Lâm Hàn tôi”.
“Trước mặt tôi thì nhà họ Hàn ngay cả con kiến cũng không bằng, chẳng qua chỉ là cát bụi mà thôi”.
Khi nói điều này cả người Lâm Hàn vô cùng bá đạo, coi thường hết tất cả.
“Tên nhóc ngạo mạn này!”
Ông Ngô mắng: “Lâm Hàn cậu là cái thá gì? Dám khinh thường nhà họ Hàn như vậy?”
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi”.
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói, anh rút lại cơn phẫn nộ, trở lại như một chàng trai bình thường.
“Hừm, người trẻ tuổi có thể kiêu ngạo một chút, nhưng đừng quá ngạo mạn, cứng đầu quá sẽ gặp tai họa”, Hàn Tiếu hừ lạnh một tiếng, nhìn ánh mắt của Lâm Hàn, vẻ chế nhạo:
“Hàn Tiếu tôi là người giàu nhất ở Đông Hải, bạn trai của con gái tôi gia thế nhất định phải hơn người.
Cuộc hôn nhân sau này của nó phải mang lại đủ lợi ích cho nhà họ Hàn tôi.
Còn loại vô công rồi nghề như cậu mà cưới nó, thì đem lại lợi ích gì cho nhà họ Hàn tôi?”
“Có điều dũng khí muốn trèo cao, muốn chạm tới giới thượng lưu của cậu cũng khiến tôi khâm phục”.
“Rốt cuộc thì một kẻ dưới đáy xã hội như cậu, trèo cao trèo tới tận nhà họ Hàn tôi thì cậu cũng là người đầu tiên. Để khiến cho con gái tôi thích cậu, chắc cậu phải mưu mô tính toán dùng không ít kế sách nhỉ!”
Hàn Tiếu lại nói:
“Nhưng tận trong xương tủy thì cậu cũng chỉ là một tên vô công rồi nghề, không có nhẫn nại, không thể làm nên việc lớn, chỉ có thể ngồi đợi thời tới mà thôi”.
Cậu thích thể hiện, thích giật gân, thích thu hút sự chú ý, còn tặng một món quà rác rưởi cho Hinh Nhi, những điều này bộc lộ hết tính cách ngu ngốc của cậu! ”
“Hơn nữa hôm nay cậu đã làm cho nhà họ Hàn mất hết mặt mũi. Cậu xứng làm con rể của Hàn Tiếu tôi sao?!”
Nói xong, Hàn Tiếu lấy ta một tấm thẻ ngân hàng và ném tới trước mặt Lâm Hàn:
“Trong thẻ có 100 triệu tệ, mật khẩu là 6 số 0, lấy thẻ và biến ngay đi! 100 triệu này là phần thưởng cho sự dũng cảm của cậu khi trèo cao. Từ nay về sau, tránh xa con gái tôi! Muốn chạm tới giới thượng lưu ư? 100 triệu tệ này chắc là đủ để cậu chạm tới biên giới của xã hội thượng lưu rồi đấy!”
“Cậu nhóc, bây giờ cậu đã đạt được điều mình mong muốn rồi, còn không mau cầm thẻ mà đi đi? “, ông Ngô lạnh lùng nhìn Lâm Hàn.
——————-