Chương 163: Giết hắn đi
“Hàn Tiếu, tôi nói rồi, đừng dùng tầm nhìn của ông để đo lường sự độ lượng và bối cảnh của Lâm Hàn tôi, nhà họ Hàn của ông trong mắt tôi cũng chỉ như hạt cát thôi”.
“Vì vậy, ông không có quyền sai khiến tôi làm bất cứ việc gì cả”.
“Ranh con, mồm mép cũng ghê gớm lắm!”, nghe những lời này, sắc mặt ông Ngô trở nên khó coi: “Bố mẹ cậu dạy cậu nói như vậy hả?”
Lâm Hàn mặt không biến sắc, lạnh lùng nói tiếp:
“Cái mà ông nói, tôi nghĩ sau khi tôi và con gái ông kết hôn ông phải lo lắng nhiều đấy, tôi đã kết hôn rồi, là người đã có gia đình, hơn nữa tôi còn rất yêu thương vợ tôi”.
“Cái gì? Cậu đã kết hôn rồi?”
Vẻ mặt Hàn Tiếu và ông Ngô đều đồng thời thay đổi.
Theo đó, sắc mặt Hàn Tiếu trầm xuống, ánh mắt bùng lên lửa giận, một ngọn lửa thịnh nộ, toàn thân ông ta toả ra khí thế uy nghiêm, ông ta tức đến mức bốc khói, cả người run rẩy:
“Tên đầu đường xó chợ kia, cậu đã kết hôn rồi, còn dám dụ dỗ con gái tôi!”
“Là con gái ông chủ động câu dẫn tôi đấy chứ”, Lâm Hàn liếc mắt khinh thường.
“Đồ ăn mày, người thuộc tầng lớp thấp kém của xã hội như cậu, con gái tôi việc gì phải chủ động dụ dỗ cậu cơ chứ?”
Hàn Tiếu lớn giọng chất vấn, ánh mắt phóng ra sát khí:
“Cậu có biết dựa vào thế lực của tôi, giết cậu cũng chẳng khác nào giết một con muỗi không? Cậu đã kết hôn rồi, hà cớ gì phải dụ dỗ con gái tôi! Nếu hôm nay cậu không giải thích rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi hoa viên này!”
“Giải thích? Ông có tư cách gì bắt tôi giải thích”, Lâm Hàn châm chọc nhìn Hàn Tiếu.
“Nhóc con, muốn chết à!”
Hàn Tiếu tức đến nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Ông Ngô, giết hắn đi!”
“Vâng!”
Ông Ngô gật đầu, rút từ sau lưng ra một khẩu súng đen ngòm, miệng súng chĩa thẳng vào người Lâm Hàn!
Lâm Hàn đứng nguyên tại chỗ, nhưng từng thớ thịt trên người anh đều căng ra, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo.
Anh tin rằng phát súng này không thể giết anh được, nhưng khoảng cách gần như vậy nhất định sẽ làm bị thương, hơn nữa còn bị thương nặng!
Chỉ cần tránh được phát súng này thì hai người trước mặt đều sẽ phải chết!
Người khác đã có ý giết người thì Lâm Hàn cũng không khách sáo!
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa truyền tới, theo sau là một giọng nói:
“Ông chủ, bí thư Vương, chủ tịch Phùng và viện trưởng Lý đều đang ở bên ngoài”.
Ánh mắt Hàn Tiếu dao động: “Ông Ngô, cất súng đi đã”.
Ông Ngô lập tức thu súng lại, lạnh lẽo nhìn Lâm Hàn: “Nhóc con, cho cậu sống thêm một lát nữa, đợi 3 vị khách quý kia đi rồi, chính là lúc cậu phải chết!”
“Mời bọn họ vào đi!”
Cửa mở
3 người lần lượt đi vào.
Đầu tiên là một người đàn ông trung niên, đầu tóc ông ta hơi thưa thớt, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra sự uy nghiêm, mà sự uy nghiêm này chỉ có trên người của kẻ làm quan.
Chính là Vương Vi Dân.
Có điều ông ta bây giờ, sau hai lần bầu cử đã thành công cá chép hoá rồng, ngồi vào vị trí bí thư Đảng ủy của thành phố Đông Hải.
Người thứ hai là một gã đàn ông trung niên béo phì với cái bụng bia và khuôn mặt đầy thịt, ông ta chính là Phùng Thạch.
Ba người này đều đến để tham gia tiệc sinh nhật của Hàn Hinh Nhi.
Có điều thân phận và địa vị của bọn họ so với những vị khách dưới lầu kia cao hơn một bậc, cho nên vừa đến hoa viên hoàng gia liền có người dắt bọn họ đến gặp mặt Hàn Tiếu, bày tỏ sự kính trọng.
“Bí thư Vương, chủ tịch Phùng, viện trưởng Lý, các vị nể mặt đến tham dự tiệc sinh nhật của con gái tôi, tôi thật vô cùng vinh hạnh!”
Hàn Tiếu bày ra nụ cười, nhìn 3 người bọn họ mở miệng chào hỏi.
Ông ta không hề có chút thờ ơ mà còn vô cùng lịch sự.
Suy cho cùng một người là bí thư Đảng ủy đương nhiệm, chủ tịch của thành phố Đông Hải, nắm trong tay quyền lực tối cao của thành phố này.
Một người lại là ông trùm trong ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, dựa theo tốc độ phát triển của thị trường bất động sản, tương lai 20 năm nữa, tài sản của Phùng Thạch có thể sẽ sánh ngang với gia sản của Hàn Tiếu.
Người cuối cùng là Lý Cường, ông ta là viện trưởng bệnh viện nhân dân, tuy rằng không phải quan chức cấp cao, cũng không quá giàu có, nhưng trong số ba người họ ông ta nhất định là người có mối quan hệ rộng rãi nhất.
Dù gì những người ông ta khám bệnh đều là quan chức cấp cao, thương nhân giàu có, những thứ này đều là nguồn tài nguyên.
Ba người Vương Vi Dân gật đầu, vừa định mở miệng thì ánh mắt bỗng thay đổi, nhìn sang chàng trai trẻ đang đứng ở đó.
“Cậu Lâm!”
Ánh mắt ba người họ sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ xúc động, còn mang theo sự kính trọng từ tận đáy lòng.
Ba người không đoái hoài đến Hàn Tiếu, đi thẳng đến trước mặt Lâm Hàn, khom lưng cúi đầu nói:
“Đúng vậy, tôi đã rất lâu không gặp cậu Lâm rồi!”, Lý Cường kích động nói.
Phải biết rằng ông ta là viện trưởng bệnh viện nhân dân, trước kia từng là quản lí của Vương Vi Dân, bây giờ Vương Vi Dân đã thăng chức làm bí thư Đảng ủy, đối với cấp dưới cũ như ông ta, có thể hợp tác được thì đương nhiên nên hợp tác.
Lý Cường cũng biết tất cả những thứ này đều là phúc lợi của Lâm Hàn.
“Ông chủ Hàn, không ngờ ông còn có thể mời cậu Lâm đến tiệc sinh nhật của con gái! Chậc, chậc, chậc, thật không tin được mà!”, Phùng Thạch nhìn Hàn Tiếu:
“Ông kiêu ngạo quá đấy, tôi còn tưởng ba người chúng tôi đến đây đã cho ông mặt mũi lắm rồi! Cậu Lâm cũng ở đây vậy ba người chúng tôi tính là gì chứ? Ông chủ Hàn, chỗ này của ông xem như chói sáng rồi!”
Hàn Tiếu nghe thấy những lời này liền há hốc mồm, ông Ngô cũng ngẩn người.
Cái quái gì vậy?
Không phải tôi nghe nhầm đấy chứ?
Lâm Hàn đến thì ở đây phát sáng?
“Ba vị, các ông có phải nhận nhầm người rồi không?”
Hàn Tiếu trưng ra nụ cười, chỉ tay vào Lâm Hàn, trong mắt tỏ vẻ khinh thường.
“Thằng ăn mày này vừa tới đây đã tặng một thứ đồ chơi rác rưởi, làm cho nhà họ Hàn của tôi mất mặt! Hắn tới chỗ tôi sao có thể phát sáng được cơ chứ?
“Đúng đấy!”
Ông Ngô cũng mở miệng.
“Bí thư Vương, chủ tịch Phùng, viện trưởng Lý, mọi người nhất định nhìn lầm người rồi, tên Lâm Hàn này là tầng lớp thấp kém của xã hội. Hắn dùng thủ đoạn gian xảo để nhận được sự thương hại của cô chủ Hàn, hơn nữa hắn còn là tên cặn bã, đã kết hôn rồi còn dụ dỗ cô chủ nhà chúng tôi! Thật không thể nhẫn nhịn được. Nếu như 3 vị không đến thì tôi đã ra tay với hắn rồi!”
“Không sai, không chỉ như vậy, tên đầu đường xó chợ này còn vô cùng ngạo mạn, còn nói nhà họ Hàn chúng tôi trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một hạt cát! Hahaha, Hàn Tiếu tôi lăn lộn bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên nghe thấy những lời này đấy!”, Hàn Tiếu cười lạnh, đầy vẻ khinh thường.
“Chẳng lẽ thằng nhãi này cho rằng sau lưng nó là gia đình giàu có, quý tộc sao?
Nghe những lời này, chân mày Phùng Thạch nhíu chặt:
“Hàn Tiếu, tôi kêu ông một tiếng ông chủ Hàn là đã quá nể mặt ông rồi, ông vậy mà dám vô lễ với cậu Lâm! Bất động sản của nhà họ Hàn ở thành phố Đông Hải cũng có vài cái nhỉ! Nếu như ông không xin lỗi cậu Lâm thì đừng trách tôi không khách khí, nuốt trọn hết tất cả sản nghiệp này.
“Hơn nữa, cậu Lâm dụ dỗ con gái ông thì thế nào? Đó là phúc phần của con gái ông! Cho dù cậu Lâm đã kết hôn, con gái ông làm vợ lẽ của cậu Lâm, cũng là phúc cô ta tích 10 đời mới có được”.
——————-