Chương 795
“Nhóc con, chỉ với câu kia của mày, thì hôm nay mày không quỳ xuống xin lỗi tao thì đừng hòng đi khỏi đây!”, Kim Lăng chỉ vào mũi Lâm Hàn quát.
Mấy tên du côn còn lại đều hả hê, xoa tay, chuẩn bị ra tay.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn đồ ăn dính trên người mình, sắc mặt dần dần trở nên lạnh như băng.
“Nhóc con, tao nói chuyện với mày mà mày giả điếc hả?”
Kim Lương nói xong bèn đá một phát về phía anh.
Vốn dĩ, Lâm Hàn không muốn gây chuyện, dù sao cũng mới tới, nhưng đến nước này rồi, đương nhiên anh không thể nào nhịn được nữa.
Anh cũng giơ chân đá một cái về phía Kim Lượng.
“Rắc!” một tiếng nặng nề, Kim Lượng quỳ sụp xuống, ôm lấy chân mình hét thảm.
Một đá đó, chênh lệch mạnh yếu hết sức rõ ràng!
Mấy tên du côn còn lại thấy vậy, biến sắc, rồi cùng xông lên.
Lúc này, Ngô Xuyên cũng xông lên. Lâm Hàn thấy thế, mặc kệ mọi thứ, giao đám đó cho mình anh ta xử lý là đủ rồi.
Chưa đến 1 phút, mất tên du côn kia không tên nào thoát được, đều nằm liệt dưới đất gào thét thảm thiết, khiến những khách hàng trong quán ghé mắt, chỉ trò bàn tán.
Kim Lượng ôm chân, chống chiếc ghế bên cạnh khó khăn đứng dậy, nhìn đám Lâm Hàn với vẻ mặt hết sức khó coi.
“Tụi bay đánh đấm giỏi lắm chứ gì? Đợi đó cho tao, tao gọi người tới, để xem xem tụi bay còn đánh giỏi cỡ nào!”, Kim Lượng nói xong, bèn lấy điện thoại ra gọi điện.
Lâm Hàn thấy thế vẫn dửng dưng, cũng không ngăn cản, anh muốn xem hắn ta có thể gọi ai tới.
Mà lúc này, khách khứa xung quanh đã có một số người nhận ra Kim Lượng kia.
“Tôi nói sao mà nhìn quen quen, đây chẳng phải là Kim Lượng à?”
“Kim Lượng là ai? Chưa nghe bao giờ luôn”.
“Hắn ta chỉ là một tên du côn thôi, nhưng đại ca của hắn ta, chắc hẳn mấy người đã từng nghe thấy rồi đấy, gã tên Ô Tiến!”
“Cái gì? Ô Tiến? Vậy chúng ta mau đi thôi, không thể ngồi đây hóng chuyện được”.
“…”
“Nhóc con, chỉ với câu kia của mày, thì hôm nay mày không quỳ xuống xin lỗi tao thì đừng hòng đi khỏi đây!”, Kim Lăng chỉ vào mũi Lâm Hàn quát.
Mấy tên du côn còn lại đều hả hê, xoa tay, chuẩn bị ra tay.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn đồ ăn dính trên người mình, sắc mặt dần dần trở nên lạnh như băng.
“Nhóc con, tao nói chuyện với mày mà mày giả điếc hả?”
Kim Lương nói xong bèn đá một phát về phía anh.
Vốn dĩ, Lâm Hàn không muốn gây chuyện, dù sao cũng mới tới, nhưng đến nước này rồi, đương nhiên anh không thể nào nhịn được nữa.
Anh cũng giơ chân đá một cái về phía Kim Lượng.
“Rắc!” một tiếng nặng nề, Kim Lượng quỳ sụp xuống, ôm lấy chân mình hét thảm.
Một đá đó, chênh lệch mạnh yếu hết sức rõ ràng!
Mấy tên du côn còn lại thấy vậy, biến sắc, rồi cùng xông lên.
Lúc này, Ngô Xuyên cũng xông lên. Lâm Hàn thấy thế, mặc kệ mọi thứ, giao đám đó cho mình anh ta xử lý là đủ rồi.
Chưa đến 1 phút, mất tên du côn kia không tên nào thoát được, đều nằm liệt dưới đất gào thét thảm thiết, khiến những khách hàng trong quán ghé mắt, chỉ trò bàn tán.
Kim Lượng ôm chân, chống chiếc ghế bên cạnh khó khăn đứng dậy, nhìn đám Lâm Hàn với vẻ mặt hết sức khó coi.
“Tụi bay đánh đấm giỏi lắm chứ gì? Đợi đó cho tao, tao gọi người tới, để xem xem tụi bay còn đánh giỏi cỡ nào!”, Kim Lượng nói xong, bèn lấy điện thoại ra gọi điện.
Lâm Hàn thấy thế vẫn dửng dưng, cũng không ngăn cản, anh muốn xem hắn ta có thể gọi ai tới.
Mà lúc này, khách khứa xung quanh đã có một số người nhận ra Kim Lượng kia.
“Tôi nói sao mà nhìn quen quen, đây chẳng phải là Kim Lượng à?”
“Kim Lượng là ai? Chưa nghe bao giờ luôn”.
“Hắn ta chỉ là một tên du côn thôi, nhưng đại ca của hắn ta, chắc hẳn mấy người đã từng nghe thấy rồi đấy, gã tên Ô Tiến!”
“Cái gì? Ô Tiến? Vậy chúng ta mau đi thôi, không thể ngồi đây hóng chuyện được”.