Chương 493
Ting!
Đột nhiên wechat của anh reo lên, lấy ra xem là Tần Liên.
“Được, tôi tới ngay”.
Lâm Hàn trả lời tin nhắn.
Lâm Hàn xuống xe, đi thang máy lên tầng 4, sau đó đi tới trung tâm dạy múa Cổ Phong Cổ Vận.
Trung tâm này chủ yếu dạy học viên múa cổ điển, trên tường treo đủ các loại quần áo cổ trang, váy dài chấm đất, vạt áo rất rộng.
Trong tay cô ấy còn cầm một vật màu đen lớn cỡ cúc áo, trông rất khó nhận ra.
“Anh nói cho tôi biết đây là cái gì?”, Tần Liên nói với thanh niên trước mặt.
“Sao tôi biết được đây là cái gì?”
Thanh niên đó liếc Tần Liên một cái tỏ vẻ xem thường:
“Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Hàn bước qua hỏi.
Thanh niên kia nhìn Lâm Hàn một cái, không quan tâm nói: “Gọi người tới cũng vô ích, dù gì cũng không phải tôi làm”.
“Anh Lâm, việc là thế này”.
Tần Liên đặt vật giống như cúc áo vào tay Lâm Hàn:
“Tôi lấy nó xuống xem thử, là cái này”.
Anh thường thấy một số tin tức trên TV, có mấy thành phần bất hợp pháp đặt máy quay lén trong góc phòng khách sạn, sau đó lén lút bán các video cá nhân của khách để thu lợi.
Anh thật không ngờ hôm nay lại gặp phải chuyện này.
“Đã quay cô chưa?”
Lâm Hàn hỏi.
Nếu như Tần Liên thực sự bị quay khi đang thay đồ trong phòng, sau đó bị tung video lên mạng vậy thì phiền phức to rồi. Nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Tần Liên.
“Chưa”.
Tần Liên đỏ mặt, không nghĩ tới lúc này mà Lâm Hàn lại hỏi những câu làm người khác xấu hổ như vậy:
“Ừm”.
Lâm Hàn gật đầu, ánh mắt nhìn về phía tên thanh niên.
Còn nếu máy quay lén thật sự do tên thanh niên đó đặt, vậy thì Lâm Hàn đương nhiên sẽ dùng những biện pháp cứng rắn để dạy dỗ hắn ta một trận.
“Tần Liên, sao cô lại cho rằng máy quay lén là do thằng ranh này đặt?”, Lâm Hàn hỏi.
Tần Liên trả lời lại: “Sau khi về phòng nghỉ, mọi người trong phòng làm việc đều đi ra ngoài hết. Tôi thấy trên bàn làm việc của anh ta có hộp đựng máy quay”.
Cô ấy lại lấy ra một chiếc hộp từ trong túi áo đưa cho Lâm Hàn:
Phùng Dương chính là tên của gã thanh niên đó.
Lâm Hàn nhìn chiếc hộp màu đen, quả thực là hộp đựng camera siêu nhỏ, trên đó còn viết mấy chữ như độ phân giải cao, tầm nhìn ban đêm, bảo mật, quyền riêng tư…khiến người ta rất thích thú.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Phùng Dương trở nên khó coi.
“Tần Liên, ngày đầu tiên em đi làm phải không? Em ở đâu, buổi tối có thời gian cùng tôi ăn một bữa cơm không?”
“Dáng vẻ đẹp như vậy, quả nhiên là đồ chơi của người có tiền! Kẻ bao nuôi em là ai, có nhiều tiền bằng tôi không? Bố tôi thế nhưng là cổ đông của Trung tâm dạy múa Cổ phong Cổ Vận, gia sản nhà tôi cũng vài chục triệu tệ, có đủ bao nuôi em không?”
“Tại sao em không trả lời tin nhắn của tôi, cẩn thận tối nay tôi theo em về khách sạn đó”.
Có rất nhiều tin nhắn được gửi tới, phía sau còn có một vài từ ngữ tục tĩu khiến Lâm Hàn không thể xem nổi nữa.
Lâm Hàn trả lại điện thoại cho Tần Liên, ánh mắt lạnh băng nhìn Phùng Dương.
Theo anh Phùng Dương này 80% là một tên biến thái.
Nhưng Tần Liên rất thông minh, âm thầm lưu giữ lại bằng chứng, đợi anh tới.
“Chứng cứ? Chứng cứ gì?”
“Về phần hộp đóng gói camera siêu nhỏ kia, căn bản không phải là của tôi. Nếu như đặt trên bàn làm việc liền là của tôi, vậy anh đem mười ngàn tệ trên bàn của tôi, mười ngàn tệ đó cũng là của tôi sao?”
“Tôi còn không biết chuyện gì đang xảy ra đây, nói không chừng là bị người khác vu cáo hãm hại thì sao!”