Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1190

“Hay là, chúng ta lén để lại một vài mối làm ăn bên ngoài Bắc Đông, còn bên trong thì ngừng hết. Có lẽ, cậu Lâm sẽ không phát hiện, vậy chẳng phải vẹn cả đôi bên hả?”, có một tên phụ trách nhỏ giọng đề nghị.

Mấy tên khác nghe thế, hơi dao động. Bọn họ làm đủ thứ mặt hàng phi pháp, còn quen biết rộng rãi. Đến lúc đó, chưa chắc Lâm Hàn có thể điều tra hết được. Đặc biệt là mạng lưới kinh doanh bên ngoài, nếu họ bảo đàn em làm bí mật một chút, có khi sẽ qua mắt được anh.

Nhưng lúc này, ông chủ Điền lại lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy tốt nhất đừng nên mạo hiểm như vậy, cậu Lâm có nhiều cao thủ lợi hại như vậy, hiển nhiên không đơn giản như vẻ bề ngoài. Chúng ta tuyệt đối đừng quá xem nhẹ cậu Lâm, chưa biết chừng cậu ấy còn có mạng lưới khác, đến lúc đó, nếu bị phát hiện thì chúng ta chết chắc”.

Vài tên phụ trách lại bàn bạc một lát, rồi quyết định nghe theo mệnh lệnh của Lâm Hàn.

Dù sao Lâm Hàn quả thật là một câu đố bí ẩn với họ, chẳng ai biết anh có mánh khóe gì, lỡ đến lúc đó bị phát hiện không nghe theo mệnh lệnh, thì sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Ban nãy, Lâm Hàn cũng nói rõ, sau khi kiểm tra, ai mà không ngừng kinh doanh phi pháp, chắc chắn sẽ bị anh thẳng tay trừng trị.

Sau đó, vài thế lực kia đều bất lực trở về nhà, thực hiện mệnh lệnh của Lâm Hàn, ngừng hết mọi hoạt động kinh doanh phi pháp.

Cùng lúc đó, tại sân bay La quốc.

Giờ đây, phía Bắc La quốc tràn đầy các trường đại học màu trắng san sát nhau.

La Văn vừa xuống máy bay đã thấy có mấy người đứng trước mặt, trông giống như người Hoa.

“Mấy người là?”, La Văn nghi ngờ hỏi.

“Anh La Văn, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến”, một người dẫn đầu nhàn nhạt nói.

La Văn nghe vậy cũng đoán được chắc hẳn họ là người mà Lâm Hàn đã nói.

Anh ta cũng không chống cự, gật đầu đồng ý.

Sau đó, La Văn đi theo mấy người kia đến bãi đậu xe.

Nhưng mà vừa lên xe, bọn họ đã dứt khoát mở miệng nói muốn bịt mắt La Văn lại.

La Văn nghe thế, khẽ nhíu mày, có chút không muốn.

Thế nhưng, mấy người kia cũng không giải thích gì nhiều với La Văn, mà trực tiếp ra tay bịt mắt anh ta lại luôn.

Hai cao thủ do La Văn dẫn tới thấy thế tính ngăn cản, lại bị một người của đối phương hạ gục trong nháy mắt.

La Văn thấy cảnh ấy thì giật mình sửng sốt, hai vệ sĩ do anh ta dẫn theo đều là tinh anh trong tinh anh, thế mà mới giây lát lại bị một người bên đối phương hạ gục? Rốt cuộc thì mấy người kia là ai? Sao lại có võ nghệ đáng sợ như thế?

La Văn còn đang khó hiểu thì đã bị đánh ngất xỉu, hai tên vệ sĩ kia cũng bị bịt mắt lôi lên xe, nổ máy rời khỏi đây.

Hai chiếc xe kia chạy đến một nhà máy loại nhỏ ở ngoại ô thành phố mới dừng lại. Nơi này là nhà máy tư nhân của nhà họ Lâm, là khu vực bí mật của gia tộc, nên tạm thời không thể để đám La Văn biết.

Sau khi tới, mấy người La Văn bị kéo xuống xe rồi bị người đánh thức.

Khi La Văn tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở bên trong một nhà kho, xung quanh đứng mấy người lạ mặt.

“Chào anh La, ngại quá, nơi này là chỗ bí mật của chúng tôi nên mới đành phải làm vậy. Mong anh bỏ qua cho. Giờ chúng ta bàn bạc chuyện lần này luôn nhé?”, một người đàn ông trung niên khách sáo nói.

La Văn nhìn xung quanh, đây là một nhà kho lạ hoắc. Lúc này, bên trong cũng không có nhiều người, tổng cộng chỉ có mười mấy người thôi.

Mười mấy người kia trông rất bình thường, nhìn như người đi đường, nhưng La Văn biết bọn họ lại không đơn giản như vẻ bề ngoài của mình.

Vừa nãy, tuy mới đánh nhau mấy chiêu, nhưng đã có thể thấy được sự lợi hại của bọn họ.

Phải biết rằng, hai vệ sĩ mà La Văn dẫn đến đều là cao thủ đứng đầu, thế mà lại không phải đối thủ của họ.

Lúc này, La Văn cũng thả lỏng lại, dù sao những người kia đều do Lâm Hàn cử tới, cũng là người một nhà, nên sẽ không làm gì anh ta.

Song, trong lòng La Văn lại thầm kinh ngạc không thôi, biết mình vẫn xem nhẹ Lâm Hàn. Ở một nơi như La quốc mà bọn họ cũng có thể có địa bàn của mình thì đủ thấy được sự lợi hại của thế lực này.

La Văn chợt có chút nghi ngờ, nếu không phải do lời trăng trối cuối cùng của Trương Thiên Sơn, thì chắc Lâm Hàn đã chẳng thèm ngó tới cái vị trí Đại bàng núi kia ấy chứ.

Ở trong mắt đám Tạ Kiến An, vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông đồng nghĩa với vô số lợi ích và quyền lực. Nhưng đối với Lâm Hàn, nó lại chẳng là cái đinh gì.

Bấy giờ, La Văn cũng gật đầu, phối hợp với những người kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK