Chương 411
“Sau khi ký hợp đồng, tập đoàn Lâm Thị sẽ cho người đến nhà họ Vương để xử lý chuyện hợp tác!”
“Cậu Lâm, tôi biết rõ chuyện này, đến lúc đó, tôi sẽ làm tốt công việc tiếp đãi”.
Sở Nhiên gật đầu, tiễn Lâm Hàn ra ngoài.
Kế hoạch lớn như thế này, đương nhiên không thể hoàn thành nó trong vòng vài tháng ngắn ngủi được, buộc phải dùng năm để tính toán.
Ra khỏi Bảy ngày vui vẻ, Lâm Hàn chào hỏi người của ba gia tộc lớn rồi mới rời đi.
“Ông Vân, đã ký xong hợp đồng rồi, trong hôm nay tôi sẽ gửi hợp đồng cho ông!”
Sau khi lên xe, Lâm Hàn rút điện thoại ra gọi cho ông Vân.
“Cậu Lâm, tốc độ làm việc của cậu chậm thật đấy”, giọng nói có phần không hài lòng của ông Vân truyền tới: “Cậu phải biết rằng, việc nhà họ Lâm chúng ta muốn hợp tác với đội logistics của một nhà họ Vương nhỏ bé của thành phố Đông Hải chỉ là chuyện đơn giản mà thôi, đó là vinh dự cho nhà họ Vương. Tuy nhiên tôi không ngờ rằng mọi việc lại kéo dài đến thế”.
“Tôi không muốn nói nhiều về chuyện trong lúc bàn hợp đồng. Có điều, chẳng phải tôi vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ này hay sao?”, Lâm Hàn lắc đầu nói.
“Ừm, nhưng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ có thể ảnh hưởng đến nhận định của lãnh đạo cấp cao trong gia tộc đối với cậu. Cậu Lâm, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho chuyện này”, ông Vân nhắc nhở.
“Tôi biết rồi”.
“Vậy tiếp theo là chuyện lên sàn chứng khoán của hai công ty kia. Cậu Lâm, cậu phải cố lên đấy!”, ông Vân lại cười khà khà, nói.
“Được!”
Lâm Hàn không nói gì nhiều, cúp điện thoại, lái xe trở về núi Vân Mộng.
Công ty livestream Sa Ngư đã ổn định rồi, cứ theo tốc độ phát triển này, chuyện có thể lên sàn chứng khoán trong vòng một năm là không thành vấn đề.
Tiếp theo đây sẽ là việc mở chi nhánh cho siêu thị Hoa Nhuận.
Ngay lúc Lâm Hàn đang suy xét đến tình hình phát triển trong tương lai. Rìn rìn…
Một âm thanh động cơ vang lên.
Một chiếc xe jeep đột nhiên phi tới, chắn ngang trước chiếc Business Star của Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhanh tay nhanh mắt, đạp vào chân phanh, tính năng phanh tuyệt vời của chiếc xe trị giá tiền triệu được thể hiện.
Chiếc Business Star của Lâm Hàn đã kịp thời dừng lại khi còn chưa đâm vào chiếc xe jeep.
Lâm Hàn chau mày, nhìn về phía chiếc xe jeep.
Anh cũng chỉ là người bình thường, nếu không phải là phản ứng nhanh, chắc chắn đã đâm vào rồi, nhẹ thì đâm bị xây xát chút, nặng là phải nhập viện.
Lâm Hàn nhìn về phía ghế lái của chiếc xe jeep, một chàng trai trẻ ngồi ở đó.
Tóc nhuộm vàng, trông rất đẹp trai. Anh ta mặc một chiếc áo phông có logo Nike rất lớn và đang nhìn anh bằng ánh mắt cười cợt.
Người này là Vương Huy.
“Ế, thế mà không đụng trúng à, tên shipper kia, khả năng lái xe cũng tốt đấy!”
Vương Huy nhìn Lâm Hàn, cảm thán một tiếng, sau đó bước xuống xe, trong tay cầm một chiếc gậy bóng chày.
Cạch…
Cửa sau chiếc xe jeep được mở ra, bốn người đàn ông to con bước xuống.
Bốn người đàn ông này mặc đồ vest, đeo kính râm, cơ thể to lớn, cơ chuột nổi đầy vai, trông chẳng khác gì ngọn núi nhỏ, mặt không chút biểu cảm, đứng đằng sau Vương Huy, nhìn cái là biết đám người này là vệ sĩ của anh ta.
Lâm Hàn tháo dây an toàn ra, xuống xe và đi tới chỗ Vương Huy, ánh mắt bình thản nhìn anh ta, thản nhiên nói.
“Có chuyện?”
“Lâm Hàn, mày là thằng đần hả? Nếu không có chuyện gì thì ông có chặn đường mày không?”, Vương Huy đập đập cây gậy bóng chày vào lòng bàn tay, khuôn mặt đầy sự chế giễu.
“Tao thật không ngờ rằng, mày lại có thể hẹn được cả mẹ tao ra ngoài để bàn chuyện hợp tác logistics con khỉ gì đó!”
“Nghe nói mẹ tao không cho thư ký báo lại với tao. Nhưng tao vẫn có tai mắt trong nhà họ Vương đấy. Tao thực sự không tưởng tượng ra được mày đã nói những gì mà khiến mẹ tao đồng ý đến Bảy ngày vui vẻ để gặp mặt mày. Vậy nên tao mới tới đây!”
“Tôi nói gì không phải việc của anh, tránh ra”.
Lâm Hàn liếc Vương Huy, bình thản nói.