Chương 828
Lớn lên trong một gia tộc lớn, từ khi sinh ra đã sở hữu của cải mà có lẽ cả đời của một người bình thường cũng chẳng thể có được, nhưng đồng nghĩa với nó là phải gánh vác áp lực mà bọn họ không tài nào tưởng tượng nổi.
Đối với những người như Lâm Hàn và Tiêu Nhã, họ không có tuổi thơ.
Mà cái nơi như Thung lũng tình yêu này, với Tiêu Nhã có lẽ chính là một ký ức đẹp ít ỏi trong tuổi thơ của cô ấy.
Ăn hoành thánh xong, cả hai bèn đi vào Thung lũng tình yêu.
Sau khi soát vé đi vào trong, sắc mặt Tiêu Nhã mới bình thường trở lại, tựa như nhớ tới đoạn ký ức vui vẻ nào đó nên tâm trạng cũng tốt lên theo.
“Anh biết không? Lần đầu tiên tới nơi này là do mẹ dẫn tôi đến lúc tôi 6 tuổi. Tôi nhớ như in, thời tiết hôm đó rất đẹp, gió thu thổi rất chi thoải mái…”
Tiêu Nhã cười, chậm rãi kể lại đoạn ký ức đó của cô ấy.
Lâm Hàn đứng cạnh cũng nghiêm túc lắng nghe.
Trong Thung lũng tình yêu có rất nhiều trò chơi, nhưng cả hai lại chẳng chơi cái nào, gần như cả nửa ngày chỉ đi bộ nói chuyện phiếm. Nội dung thì đều là những ký ức tuổi thơ của Tiêu Nhã.
Hôm nay, dường như cô ấy nói nhiều hơn mọi khi một cách khác lạ, hoàn toàn không giống cô chủ giỏi giang ngày thường.
Đến trưa, hai người lại đi ăn trong một quán nhỏ mà trước đây Tiêu Nhã rất thích. Sau đó, Tiêu Nhã bèn kéo Lâm Hàn đi dạo phố cùng mình.
Lâm Hàn lại chẳng có câu than phiền nào, cả hành trình đều yên lặng lắng nghe. Dường như vì hai người có hoàn cảnh khá giống nhau, nên anh có thể hiểu được những áp lực từ nhỏ đến lớn mà Tiêu Nhã phải chịu đựng.
Ngay cả chính Lâm Hàn, đôi khi anh cũng có chút không chịu nổi áp lực ấy, huống chi là một cô gái như Tiêu Nhã.
Buổi chiều, hai người giống như một cặp tình nhân, Tiêu Nhã khoác tay Lâm Hàn, nhưng cũng không dán sát vào người anh.
Cả hai trò chuyện vui vẻ với nhau, đi dạo phố rồi xem phim, ăn đồ ăn vặt như các cặp tình nhân khác…
Bọn họ nói rất nhiều, nhưng gần như đều là chuyện quá khứ hay những vấn đề có liên quan đến ghi-ta, chứ không nhắc đến công việc.
Còn Lâm Hàn, anh cũng dần nhận ra suy nghĩ của Tiêu Nhã, cô ấy muốn chấm một dấu chấm tròn đẹp đẽ cho hai người, kết thúc mối quan hệ lần này.
Mặc dù, Lâm Hàn có hơi thất vọng và cảm thấy bất lực với việc này, dù sao anh vốn định mượn tay nhà họ Tiêu đối phó với nhà họ Khương, nhưng lại không có cách nào. Tóm lại là Lâm Hàn có việc muốn nhờ, chẳng qua trước mắt anh lại chưa đủ thực lực để hợp tác với một dòng dõi quý tộc như nhà họ Tiêu.
Nhưng về mặt khác, Lâm Hàn cũng hiểu được cách làm ấy của Tiêu Nhã, thậm chí còn khá nể phục một người con gái kiên cường như cô ấy.
Hết ngày, hai người chào tạm biệt nhau, rồi ai đi đường nấy.
Tiêu Nhã liếc nhìn Lâm Hàn lần cuối, dằn xúc động muốn giữ anh lại, cuối cùng bước thẳng lên xe rời đi.
Lần này, có lẽ là lần cuối hai người gặp nhau.
Dù trong lòng có không muốn, nhưng Tiêu Nhã chỉ có thể làm thế, bởi vì trách nhiệm trên vai buộc cô phải làm vậy.
Lâm Hàn thở dài, cũng lên xe của mình rời khỏi đây, về nhà họ Khương, chỉ đành nghĩ biện pháp khác vậy.
Cùng lúc đó, bên trong biệt thự nhà họ Chu, có hơn mười chiếc xe thần bí dừng lại, một đám người bước xuống.
Đi đầu lại chính là người của nhà họ Khương…