Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 636

“Nếu tôi thật sự đi tự thú, vậy nửa đời còn lại phải sống trong ngục tù rồi!”

“Đó là chuyện của ông, ai bảo ông phạm pháp chứ!”, Hà Tiến lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Triệu Cương hiện lên nét tuyệt vọng, ông ta lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Hàn.

Ông ta biết, kết cuộc của mình bây giờ là từ một cú điện thoại gọi Hà Tiến đến của chàng trai đang đứng trước mặt này mà ra.

“Cậu Lâm!”

Triệu Cương lớn giọng gọi, quỳ bò về trước Lâm Hàn, bắt đầu dập đầu:

“Cậu Lâm, Triệu Cương tôi có mắt như mù! Bây giờ rốt cuộc cũng được sáng tỏ, cậu thật sự là người tai to mặt lớn!”

“Triệu Cương tôi khi nãy đã vô lễ với cậu, xin cậu bỏ qua cho tôi, đừng tính toán với tôi!”

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Triệu Cương không ngừng dập đầu thật mạnh, trên trán nhất thời đã đổ máu.

“Van xin cậu, rộng lòng tha thứ, bỏ qua cho tôi lần này đi!”

“Cậu Lâm ơi, cầu xin cậu! Chỉ cần cậu đồng ý bỏ qua cho tôi lần này, tôi bảo đảm cả nhà Trương Quế Như nửa đời sau cơm no áo ấm, không cần lo miếng ăn nữa!”

“Tôi van cậu! Còn Trần Mộng kia, tôi cũng sẽ bắt cô ta phải lấy Nhan Thành lần nữa, cậu Lâm chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi thôi!”

Triệu Cương không ngừng cầu xin, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.

Ông ta biết, nếu Lâm Hàn không chịu buông tha cho ông ta, nửa đời sau của mình chắc chắn ăn cơm tù rồi.

Bởi vì, Hà Tiến sẽ theo nghe lệnh của Lâm Hàn!

Sau cùng thì Triệu Cương cũng đã hiểu ra vì sao Lâm Hàn dám so quan hệ với ông ta!

Người đứng đầu một huyện mà ở trước mặt Lâm Hàn còn phải hết mực cung kính, thế có gì mà không dám so quan hệ với ông ta?

Mà đám người Trương Quế Như, Nhan Thành, Trần Mộng khi chứng kiến một loạt cảnh tượng trước mắt thì đều có biểu cảm trợn mắt há mồm, cứ ngỡ là bản thân đang nằm mơ.

Triệu Cương – doanh nhân nổi tiếng của huyện, ông chủ sở hữu khối tài sản hơn chục triệu tệ, lại đang quỳ xuống không ngừng dập đầu với Lâm Hàn, hình ảnh này quả thật có chút nực cười.

Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, vô cảm nhìn một màn đang diễn ra trước mắt.

“Ngại quá, những chuyện này đều do ông tự làm tự chịu, cầu xin tôi cũng vô ích!”

“Có nghe thấy không, cậu Lâm đã nói rồi đấy, cầu xin cậu ấy cũng vô dụng thôi, còn không nhanh lăn đi tự thú đi!”, Hà Tiến mất kiên nhẫn quát.

Triệu Cương há hốc mồm, cả người dường như đã suy sụp hoàn toàn.

Ông ta hối hận “xanh ruột”, khi không rảnh rỗi lại ra tay giúp Trần Tiếu xử lý chuyện nhỏ nhặt làm gì?

Giờ thì hay rồi, đá vào tấm sắt mang tên Lâm Hàn này, bản thân cũng bị lật thuyền luôn.

“Tôi… tôi sẽ đi đầu thú… tôi sẽ lập tức đi ngay…”

Triệu Cương tuyệt vọng lẩm bẩm, không dám nảy sinh ý nghĩ chạy trốn.

Đùa à, bây giờ là thời đại 4.0 đấy, muốn làm đào phạm là chuyện bất khả thi, không đến mấy ngày cũng sẽ bị moi ra thôi.

Đi tự thú biết đầu còn nhận được sự khoan hồng của pháp luật.

Hai mắt Triệu Cương vô hồn, bò dậy từ dưới đất, lên xe rời đi.

“Ông chủ Triệu!”, Trần Tiếu gọi theo.

“Đây là tay sai của Triệu Cương, chắc cũng có liên quan đến mấy thế lực đen tối”, Lâm Hàn liếc nhìn Trần Tiếu nói.

“Cậu cũng đi tự thú đi”.

Hà Tiến lập tức hiểu rõ, mặt lạnh tanh nhìn Trần Tiếu.

“Tôi…”

Trần Tiếu tái mặt, gã ta là đầu sỏ khu vực này, quả thật đã làm không ít chuyện thất đức, không ngờ hôm nay lại bị chính người đứng đầu huyện bảo gã ta đi đầu thú.

“Còn không nhanh chóng cút đi?”, Hà Tiến quát lạnh.

“Vâng…tôi cút ngay…”

Vẻ mặt Trần Tiếu xụ xuống, nháy mắt trở nên uể oải, bước nhanh rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK