Chương 935
Dương Khiết ngờ vực nhìn Hạ Minh, mặc dù nghi ngờ nhưng cô vẫn tin tưởng vào năng lực chuyên môn của mình, tài liệu này không có vấn đề gì.
“Không có vấn đề gì, bây giờ có thể ký luôn”, Dương Khiết gật đầu.
Hạ Minh nghe vậy thì vui mừng khôn xiết.
Hai bên ký hợp đồng xong, vừa ký xong Hạ Minh đã xuất quỹ.
Dương Khiết cũng quan sát kỹ lưỡng toàn bộ quá trình, nhưng không thấy họ giở trò gì, tất cả tiền đều chuyển đến tài khoản ngân hàng của Lâm Hàn và của cô.
Sau khi xong việc, Dương Khiết còn tự kiểm tra lại. Trong tài khoản ngân hàng có đủ 2,5 tỷ không thiếu một đồng.
“Không có vấn đề gì chứ?”, Hạ Minh niềm nở hỏi.
“Ừm, không có vấn đề gì”, Dương Khiết nhìn Hạ Minh bằng ánh mắt kỳ quái rồi khẽ gật đầu.
Hạ Minh cười đáp: “Vậy, vậy cô Dương Khiết này, cô xem bây giờ việc thoái vốn đã hoàn tất rồi, có thể phiền cô thông báo cho Lâm Hàn biết nhà họ Hạ chúng tôi đã ngoan ngoãn phối hợp thoái vốn rồi không?”
“Ừm… không thành vấn đề”, Dương Khiết vô thức gật đầu, mà lúc này cô cũng đột nhiên nghĩ tới điều gì.
Dương Khiết không ngốc, ngược lại còn khá thông minh, trước đây đúng là cô không hiểu, nhưng bây giờ Hạ Minh mong chờ cô thông báo cho Lâm Hàn như thế, Dương Khiết lập tức đoán được.
Thì ra người nhà họ Hạ đã thật sự thoả hiệp, ngoan ngoãn phối hợp thoái vốn và không giở trò gì. Nguyên nhân cuối cùng hình như là họ cực kỳ sợ Lâm Hàn?
Dương Khiết đột nhiên không hiểu, tối qua sau khi Lâm Hàn nói chuyện điện thoại với cô xong, người nhà họ Hạ đã gọi điện cho cô chỉ trong vài giờ đồng hồ.
Nói cách khác, vấn đề vô cùng rắc rối với Dương Khiết, Lâm Hàn chỉ mất vài giờ để giải quyết triệt để.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Khiết lại kinh ngạc tột độ, dường như cô vẫn đánh giá thấp Lâm Hàn, mọi thứ nhìn thấy trước đây dường như chỉ là phần nổi của tảng băng so với thực lực của Lâm Hàn.
“Được, tôi sẽ báo lại ngay với Lâm Hàn”.
Vẻ mặt Dương Khiết nhìn Hạ Minh có chút kỳ lạ.
Ngay sau đó, Dương Khiết liền ấn số gọi cho Lâm Hàn.
Lúc này, Lâm Hàn cũng mới vừa thức.
“Anh rể hai, chuyện là thế này, tối ngày hôm qua…”
Lúc này, Dương Khiết mới kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra từ tối hôm qua cho Lâm Hàn nghe.
Lâm Hàn nghe xong thì hờ hững, dù sao anh cũng đoán trước được người nhà họ Hạ sẽ làm như vậy.
“Ừ, làm xong hết chưa? Chuyện này như vậy được rồi, em cứ làm việc của mình đi nhé, đợi có gì anh sẽ báo với em sau”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
“À, dạ”.
Dương Khiết đáp lời, nói thêm vài câu thì cũng cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Lâm Hàn, Dương Khiết lại càng chắc chắn hơn, thái độ người nhà họ Hạ đột nhiên thay đổi như vậy cũng là bởi vì Lâm Hàn. Nếu không tại sao anh lại bình tĩnh như vậy, chắc hẳn anh đã sớm đoán được rồi.
Bỗng dưng, trong lòng Dương Khiết dấy lên chút tò mò, rốt cuộc Lâm Hàn đã làm những gì mà lại khiến thái độ nhà họ Hạ quay ngoắt 180 độ như vậy.
Mà sau khi Hạ Minh biết Lâm Hàn đã biết chuyện cũng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bằng cách này, bọn họ có thể đến tận nhà để xin lỗi rồi.
“À cô Dương Khiết ơi, chuyện này đến đây là xong nhé, chúng tôi còn việc bận, không có nhiều thời gian tiếp đãi, xin tạm biệt”.
Hạ Minh vừa nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Bên ngoài, Hạ Đạt và Hạ Sương đang ngồi trên xe đợi đi cùng Hạ Minh đến biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn.
Đến khi đám người Hạ Minh rời đi, Dương Khiết mới chợt nhớ cô ấy vẫn đang giữ 2,5 tỷ tiền vốn vừa lấy về, vừa rồi Lâm Hàn cũng chưa bảo cô ấy mang tiền đi đâu mà.
2,5 tỷ lận đó, một con số khổng lồ cỡ nào chứ, Dương Khiết cũng không dám đùa giỡn, ngẫm nghĩ hay đến nhà Lâm Hàn tự tay giao cho anh là tốt nhất.
Sau đó, Dương Khiết và mấy người Nhan Thành ngồi trên hai chiếc xe đi thẳng đến biệt thự núi Vân Mộng nhà của Lâm Hàn.
Ngay lúc sắp đến trước biệt thự, thì nhìn thấy phía trước đã có xe chặn ở đó, Dương Khiết liền cho xe dừng lại, cô ấy nhìn chiếc xe trước mặt với vẻ khó hiểu, chiếc xe này hình như của người nhà họ Hạ mà? Thì ra khi nãy bọn họ vội vã bỏ đi là để chạy đến nhà Lâm Hàn.
Dương Khiết không biết mấy người nhà họ Hạ muốn làm gì, bèn ngồi yên trên xe im lặng quan sát.
Lúc này, ba người nhà họ Hạ cùng xuống xe, đi đến trước cổng biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn, nhưng họ không nhấn chuông ngay mà vẫn đang do dự điều gì đó.