Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 333

Anh quyết định mềm mỏng trước rồi mới cứng rắn sau, khôi phục quan hệ với Vương Huy đã.

Trước kia anh và Vương Huy có mâu thuẫn, hơn nữa người chịu thiệt là Vương Huy. Lâm Hàn cho rằng Vương Huy tự chuốc lấy khổ, anh ta xứng đáng với điều đó.

Nhưng để đạt được hợp tác phân phối với nhà họ Vương, Lâm Hàn không ngại lùi một bước, xin lỗi Vương Huy.

Lúc này, Vương Huy đang vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa với những người của gia tộc khác thì nghe thấy phía sau có giọng nói truyền đến.

Anh ta nhìn lại, đột nhiên mặt tái đi vì sợ hãi, tóc gáy toàn thân dựng hết lên, buột miệng thốt:

“Lâm Hàn!”

Anh ta vẫn nhớ những gì xảy ra ở khách sạn Bách Hào.

Lâm Hàn đánh anh ta bầm dập, còn bắt anh ta quỳ xuống.

Mấy đêm sau đó Vương Huy đều gặp ác mộng, anh ta mơ thấy Lâm Hàn, sau khi giật mình tỉnh dậy thì sau lưng toát đầy mồ hôi, run rẩy liên tục.

Lâm Hàn với anh ta mà nói là ma quỷ, là sát tinh, là cơn ác mộng của anh ta.

Vương Huy không ngờ mình sẽ gặp Lâm Hàn ở đây.

“Cậu… cậu muốn làm gì?”

Vương Huy nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng hai chân vẫn không ngừng run rẩy:

“Cậu sẽ không định đánh tôi ở đây đấy chứ? Tôi nói cho cậu biết nhé Lâm Hàn, ở đây có bảo vệ đấy, không phải nơi cho cậu làm xằng làm bậy đâu!”

Lâm Hàn sửng sốt, anh không ngờ Vương Huy lại sợ mình đến vậy.

Chu Nhã Thiến ở bên cạnh nhìn thấy Lâm Hàn thì sắc mặt cũng thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Cô ta cũng bị Lâm Hàn đá một phát khi ở khách sạn Bách Hào.

Lâm Hàn này ra tay độc ác, không nể tình người, không quan tâm đối phương có phải là con gái hay không, nói đánh là đánh.

Sao cô ta có thể không sợ?

“Cậu Vương đừng sợ, tôi không có ác ý với anh”, Lâm Hàn an ủi, xoa dịu Vương Huy.

Trên cùng một bàn, Trịnh Minh Sơn và Tống Ngọc đều nhìn sang.

“Lâm Hàn?”

Trịnh Minh Sơn cau mày, trong mắt hiện lên ngọn lửa giận dữ nhàn nhạt.

Gã ta vô cùng căm hận Lâm Hàn, gã vất vả theo đuổi Hàn Hinh Nhi mà cô ta lại tìm Lâm Hàn làm bạn trai đỡ đạn. Trịnh Minh Sơn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.

Càng nghĩ, Trịnh Minh Sơn càng tức không có chỗ trút giận.

“Lâm Hàn?”

Tống Ngọc nhìn thấy Lâm Hàn, đôi môi anh đào ngạc nhiên hé mở.

Cô không ngờ lại gặp Lâm Hàn ở nơi này.

Ngày hôm đó ở Fortune Plaza, chính Lâm Hàn là người giúp cô giật lại chiếc túi, Tống Ngọc vẫn nhớ mối ân tình này.

Sau khi về nhà, Tống Ngọc cũng đã dùng một số quan hệ để tìm Lâm Hàn nhưng không có kết quả.

Nhưng tại đây, hai người đã gặp lại nhau.

“Mình và Lâm Hàn… thật có duyên”.

Tống Ngọc thầm nói trong lòng, nhịp tim hơi tăng nhanh.

“Không có ác ý?”

Vương Huy lườm Lâm Hàn: “Tôi tin cậu mới lạ ấy! Bây giờ phiền cậu hãy tránh xa tôi một chút, đây là nơi công cộng, có bảo vệ, tôi khuyên cậu, nếu muốn ra tay thì hãy cân nhắc điều này trước tiên”.

Khi nói lời này, hai chân Vương Huy dưới gầm bàn vẫn còn đang run, hoảng sợ bất an.

Khi nghe câu này, Trịnh Minh Sơn và Tống Ngọc đều ngạc nhiên, lẽ nào giữa Vương Huy và Lâm Hàn còn có mối hiềm khích gì sao?

Lâm Hàn lắc đầu bất đắc dĩ, nghiêm túc nói:

“Cậu Vương, trước đây chúng ta có một số hiểu lầm, nhưng tôi xin lỗi anh, được không? Thật xin lỗi vì trước kia tôi đã đánh anh, mong anh chấp nhận lời xin lỗi của tôi, hơn nữa tôi đảm bảo tôi sẽ không làm gì anh ở đây”.

“Sao cơ? Lâm Hàn từng đánh Vương Huy?”

Tống Ngọc sửng sốt, khó hiểu, Vương Huy là người của nhà họ Vương thuộc bốn gia tộc lớn, tương lai anh ta cũng sẽ đảm nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK