Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 779

Ngô Xuyên lạnh lùng nhìn Khương Niên: “Câm miệng, chúng tôi bắt đúng người rồi, lát nữa cậu sẽ biết!”

Nhà kho nào đó ở vùng ngoại ô thành phố Đông Hải.

Một chiếc GMC dừng lại ở cửa nhà kho, Lâm Hàn bước xuống xe.

Ngô Xuyên đã chờ sẵn ở đây, bước ra nghênh đón từ một góc nào đó.

“Anh Hàn, anh đến rồi, thằng nhóc đó bị tôi nhốt trong nhà kho”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu:

Nghe thấy tiếng động, Khương Niên cũng mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy có người xông vào, sắc mặt cậu ta lạnh đi:

“Không biết sống chết, dám quấy rầy giấc ngủ của bản thiếu, biết bản thiếu là ai không? Muốn chết đúng không?”

Ngô Xuyên nhìn Khương Niên với vẻ mặt vô cảm, không thèm quan tâm chỉ nhẹ nhàng phất tay.

Mấy người phía sau Ngô Xuyên lập tức xông lên, thô lỗ đẩy mấy người đẹp bên cạnh Khương Niên ra, kéo cậu ta từ trên giường xuống.

Lúc này Khương Niên mới nhận ra có chuyện không ổn, trong lòng lập tức có chút hoang mang.

 

“Các anh là ai? Tôi là người nhà họ Khương mà các anh dám ra tay với tôi? Vệ sĩ đâu? Mau ra đây!”, Khương Niên hét lớn.

Tuy nhiên đáp lại Khương Niên là một cú đấm.

Cú đấm này không chút khống chế, nửa bên mặt của Khương Niên sưng lên.

“Ngoan ngoãn một chút, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

Ngô Xuyên thu lại nắm đấm, lạnh lùng nói.

Khương Niên vẫn luôn hung hăng càn quấy, lúc này đột nhiên không dám hé răng nửa lời.

Khương Niên cảm nhận được hơi thở đáng sợ trên người Ngô Xuyên, đó là hơi thở cậu ta chỉ nhìn thấy trên người những người nhà họ Khương, những người tàn nhẫn tay nhuốm máu thật sự mới có hơi thở này.

Không bao lâu, Khương Niên đã bị mấy đàn em của Ngô Xuyên đưa ra khỏi câu lạc bộ, khi đi qua hành lang, Khương Niên nhìn thấy vệ sĩ của mình đang ngất xỉu trong góc nên càng sợ hơn. Trong lòng cậu ta đột nhiên hiểu ra những người này đều là người tàn nhẫn.

Sau khi Khương Niên bị đưa lên xe, xe đi thẳng tới vùng ngoại ô, nhà kho đó là căn cứ bí mật của nhóm người Ngô Xuyên, người bình thường rất khó tìm ra.

Trong xe, Khương Niên nhìn mấy người đàn ông cường tráng mà có chút sợ hãi:

“Mấy anh à, có phải có hiểu lầm gì không? Tôi không đắc tội các anh mà, tôi còn không quen các anh. Hơn nữa tôi thật sự là người nhà họ Khương, nếu các anh động đến tôi tức là động đến nhà họ Khương, như vậy cũng rất phiền phức cho các anh đó? Các anh biết nhà họ Khương chứ?”

“Đó là quý tộc, có thế lực đứng đầu Hoa Hạ đó!”

Ngô Xuyên lạnh lùng nhìn Khương Niên: “Câm miệng, chúng tôi bắt đúng người rồi, lát nữa cậu sẽ biết!”

Nhà kho nào đó ở vùng ngoại ô thành phố Đông Hải.

Một chiếc GMC dừng lại ở cửa nhà kho, Lâm Hàn bước xuống xe.

Ngô Xuyên đã chờ sẵn ở đây, bước ra nghênh đón từ một góc nào đó.

“Anh Hàn, anh đến rồi, thằng nhóc đó bị tôi nhốt trong nhà kho”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu:

“Không bị người khác phát hiện chứ?”

“Anh Hàn đừng lo”, Ngô Xuyên nói: “Tôi không cho người khác biết là chúng ta ra tay, còn nhà kho kia lại càng không ai có thể phát hiện”.

Lâm Hàn nghe xong cũng yên tâm, theo Ngô Xuyên đi vào nhà kho.

Lúc này Khương Niên đang bị trói chặt vào ghế gỗ, nhìn mấy tên đàn em của Ngô Xuyên bằng ánh mắt sợ hãi.

“Các anh thả tôi đi được không? Các anh muốn tiền hay gì? Tôi đều có thể cho các anh”, Khương Niên sợ hãi bảo.

Cho đến giờ, Khương Niên vẫn chưa biết những người này là ai, rốt cuộc mình đã động gì đến họ.

Mà Khương Niên đã được chứng kiến mức độ độc ác của những người này, nhất là người dẫn đầu kia. Khương Niên có thể cảm nhận được hơi thở đáng sợ từ trên người anh ta, hơi thở này khiến Khương Niên không dám phản kháng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK