Chương 439
“Trước khi chết, không gặp được anh Hàn quả thực là đáng tiếc!”, Ngô Xuyên nhìn lên bầu trời thầm nghĩ.
“Trần Vô Cực, nếu ông đã không đồng ý, vậy thì chết đi!”
Vút!
Đột nhiên bên tai ông ta xẹt qua tiếng gió.
Từ khi Lâm Hàn bước lên lôi đài cho đến khi xuất hiện, tất cả kể ra thì dài, nhưng nó xảy ra trong tích tắc.
Người đàn ông mặc áo đen vừa mới phát hiện Lâm Hàn biến mất, bóng dáng của anh đã xuất hiện trên lôi đài rồi.
Răng rắc!
Âm thanh trong trẻo vang lên.
“A!”
Vẻ mặt Giang Sấm thay đổi, hét lên một tiếng kêu thảm thiết mà kìm nén.
Pằng!
Tiếng súng kêu lên!
Máu bắn tung tóe!
Bịch!
Tất cả điều này từ đầu đến cuối, còn chưa tới hai giây.
Một người thiếu niên, tay cầm súng nhìn Giang Sấm với ánh mắt lạnh băng, toàn thân sát khí đằng đằng:
“Đừng cử động, nếu không ông sẽ phải chết”.
“Anh Hàn!”
Nhìn thấy người thanh niên này, hai mắt của Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều sáng lên, buột miệng kêu.
“Chuyện gì thế?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Họ đều nghĩ rằng Trần Vô Cực và Ngô Xuyên sẽ chết dưới họng súng của Giang Sấm.
Nhưng giây tiếp theo, thế cục thay đổi cực lớn.
“Lâm Hàn…”
Trần Nam, Hà Lộ, Thạch Tông và những người khác đều chết lặng.
Quan trọng hơn là xưng hô vừa rồi Trần Vô Cực và Ngô Xuyên dành cho Lâm Hàn.
Một người gọi anh là cậu Lâm.
Thạch Tông ngây người tại chỗ, cả người như bị sét đánh, Trần Vô Cực, Ngô Xuyên đều là những người gã ta vô cùng tôn sùng, sừng sững trên cao, bất khả xâm phạm.
Hai người họ có thể nói là đại ca của hiện tại cùng đại ca của tương lai.
Nghĩ đến đây, toàn thân Thạch Tông run lên, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Cả Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều gọi như vậy thì thân phận của Lâm Hàn phải đáng sợ nhường nào!
Địa vị của anh chàng này ở Vùng Xám không thấp?
Lúc này hai người họ đã hoàn toàn ngẩn người, há hốc mồm không dám tin.
Trần Vô Cực gọi Lâm Hàn là cậu Lâm!
Điều này… điều này sao có thể?
Mấy ngày nay họ ở cùng Lâm Hàn, trong suy nghĩ của họ, ngoài thân thủ tốt, nói thật họ chẳng nhìn thấy ưu điểm nào khác từ Lâm Hàn, hơn nữa còn có một vài khuyết điểm.
Ví dụ như… thích bốc phét.
Lúc đó mọi người đều cười ồ lên chế nhạo anh.
Ngay cả Trần Nam và Hà Lộ, thành thật mà nói, trong lòng họ cũng có chút bất mãn, vì điều anh bốc phét này là không có khả năng.
Cả Trần Vô Cực và Ngô Xuyên cũng phải có thái độ như vậy với Lâm Hàn, vậy địa vị của Lâm Hàn có thể thấp được sao?
“Nhưng… Trần Vô Cực và Ngô Xuyên được coi là người có địa vị cao nhất trong Vùng Xám ở thành phố Đông Hải rồi! Hai người này đều có thái độ như thế với Lâm Hàn, vậy địa vị của Lâm Hàn phải cao đến mức nào?”
“Cậu nhóc, cậu là ai?”
Trên võ đài, Giang Sấm lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, hai mắt đỏ ngầu.
“Ông không cần biết tôi là ai, bảo người của ông rút lui đi”.
Lâm Hàn nói với vẻ mặt không cảm xúc.