Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 791

Tại phố Wall, Mỹ.

Trên tầng cao nhất của một tòa nhà tài chính.

Bên trong đặt một cái bàn dài, có hai người ngồi đối diện nhau.

Ngồi trên ghế chủ tọa là một người đàn ông trung niên, dáng người cao to có gương mặt lạnh lùng, ánh mắt thì đầy thâm thúy, nhưng ở mặt khí chất lại hiền hòa, giản dị gần gũi như gió xuân, có hơi hao hao giống Lâm Hàn.

Mà người còn lại là một ông cụ tóc hoa râm, khuôn mặt có chút xấu xí, mắt tam giác, khí chất hơi đáng khinh bỉ ổi, nhưng cả người lại toát lên vẻ uy nghiêm của người ngồi trên địa vị cao lâu năm, khiến cho người ta không dám tới gần.

Người đàn ông trung niên chính là chủ tịch tập đoàn họ Lâm, và cũng là ông chủ nhà họ Lâm – Lâm Thiên Tiếu!

 

Ông cụ kia lại là Dương Tiêu, cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn nhà họ Lâm, có thể nói là dưới một người trên ngàn người.

Cả hai đều rất quan tâm đến trận cá cược kia của Lâm Hàn, vẫn đang âm thầm điều tra, mỗi một hành động của họ, bên này đều biết hết.

Ngay cả cuộc nói chuyện của Khương Thư Nhai với Lâm Hàn, bên này cũng biết, nên đương nhiên hiểu rõ tình hình trước mắt của anh.

Ngay vừa nãy, hai người đều nhận được báo cáo của cấp dưới, đám Lâm Hàn vừa lái xe lên cao tốc, mục tiêu là thành phố Thiên Kinh, thậm chí còn lợi dụng camera theo dõi chụp hình lại.

Dương Tiêu nhìn Lâm Thiên Tiếu, hơi đắc ý cười nói:

“Lâm Thiên Tiếu, giờ Lâm Hàn cúi đầu trước nhà họ Khương, thì đương nhiên không thể nào lấy lại được 20 tỷ kia, chắc chắn cũng chẳng thực hiện được trận cá cược này. Không ngờ Lâm Thiên Tiếu ông hiển hách cả đời, lại không dạy dỗ được con trai nên cơm nên cháo gì”.

Lâm Thiên Tiếu lạnh nhạt nhìn Dương Tiêu, không nói gì, chẳng lộ ra tý cảm xúc nào, nhưng lại khiến cho nụ cười trên mặt Dương Tiêu ngồi đối diện dần dần tắt ngúm, không dám nói lung tung.

Dương Tiêu im lặng một lát rồi nói tiếp:

“Lâm Thiên Tiếu, tôi cũng không làm khó ông, dù Lâm Hàn có vô tích sự thì vẫn là con ông, cậu ta không thực hiện được lời hứa cũng không cần từ bỏ vị trí người thừa kế, vẫn có thể kế thừa nhà họ Lâm. Chỉ có điều, khả năng của cậu ta có vẻ yếu, sau này không thể nhúng tay vào chuyện trong gia tộc, ông thấy sao?”

Lâm Thiên Tiếu nhìn Dương Tiêu, ông ấy đương nhiên hiểu được ý của ông ta.

Ngồi trên ghế chủ tọa là một người đàn ông trung niên, dáng người cao to có gương mặt lạnh lùng, ánh mắt thì đầy thâm thúy, nhưng ở mặt khí chất lại hiền hòa, giản dị gần gũi như gió xuân, có hơi hao hao giống Lâm Hàn.

Mà người còn lại là một ông cụ tóc hoa râm, khuôn mặt có chút xấu xí, mắt tam giác, khí chất hơi đáng khinh bỉ ổi, nhưng cả người lại toát lên vẻ uy nghiêm của người ngồi trên địa vị cao lâu năm, khiến cho người ta không dám tới gần.

Người đàn ông trung niên chính là chủ tịch tập đoàn họ Lâm, và cũng là ông chủ nhà họ Lâm – Lâm Thiên Tiếu!

Ông cụ kia lại là Dương Tiêu, cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn nhà họ Lâm, có thể nói là dưới một người trên ngàn người.

Cả hai đều rất quan tâm đến trận cá cược kia của Lâm Hàn, vẫn đang âm thầm điều tra, mỗi một hành động của họ, bên này đều biết hết.

Ngay cả cuộc nói chuyện của Khương Thư Nhai với Lâm Hàn, bên này cũng biết, nên đương nhiên hiểu rõ tình hình trước mắt của anh.

Ngay vừa nãy, hai người đều nhận được báo cáo của cấp dưới, đám Lâm Hàn vừa lái xe lên cao tốc, mục tiêu là thành phố Thiên Kinh, thậm chí còn lợi dụng camera theo dõi chụp hình lại.

Dương Tiêu nhìn Lâm Thiên Tiếu, hơi đắc ý cười nói:

“Lâm Thiên Tiếu, giờ Lâm Hàn cúi đầu trước nhà họ Khương, thì đương nhiên không thể nào lấy lại được 20 tỷ kia, chắc chắn cũng chẳng thực hiện được trận cá cược này. Không ngờ Lâm Thiên Tiếu ông hiển hách cả đời, lại không dạy dỗ được con trai nên cơm nên cháo gì”.

Lâm Thiên Tiếu lạnh nhạt nhìn Dương Tiêu, không nói gì, chẳng lộ ra tý cảm xúc nào, nhưng lại khiến cho nụ cười trên mặt Dương Tiêu ngồi đối diện dần dần tắt ngúm, không dám nói lung tung.

Dương Tiêu im lặng một lát rồi nói tiếp:

“Lâm Thiên Tiếu, tôi cũng không làm khó ông, dù Lâm Hàn có vô tích sự thì vẫn là con ông, cậu ta không thực hiện được lời hứa cũng không cần từ bỏ vị trí người thừa kế, vẫn có thể kế thừa nhà họ Lâm. Chỉ có điều, khả năng của cậu ta có vẻ yếu, sau này không thể nhúng tay vào chuyện trong gia tộc, ông thấy sao?”

Lâm Thiên Tiếu nhìn Dương Tiêu, ông ấy đương nhiên hiểu được ý của ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK