Chương 185
“Đúng nhỉ, gọi xe cấp cứu!”, dì Hà bỗng phản ứng lại: “Tôi thật ngốc mà, điều đầu tiên khi thấy ông Dương ngã xuống đất là nên gọi xe cấp cứu!”
Dì Hà lấy điện thoại ra tính gọi.
Nhưng dì ấy vừa móc điện thoại ra đã bị Lâm Hàn cầm mất.
“Cậu Lâm?”
Dì Hà sửng sốt, không hiểu cậu Lâm lấy điện thoại của mình làm gì.
“Lâm Hàn… Thằng vô tích sự nhà mày có ý gì?”, Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn anh.
“Dáng vẻ bây giờ của ông ấy hoàn toàn là tự làm tự chịu. Tôi bảo ăn ít đồ lót dạ đi thì không nghe, trách được ai?”
Lâm Hàn liếc Dương Cảnh Đảo một cái: “Giờ phát bệnh lại bảo chúng ta chùi đít cho, nằm mơ à? Muốn gọi xe cấp cứu thì tự đi mà gọi!”
Lâm Hàn nói xong, ném điện thoại của dì Hà lên sô pha.
“Mày, mày… Lâm Hàn, thằng vô tích sự kia, không cho người khác gọi xe là tính giết bố vợ mày à!”
Dương Cảnh Đào nghiến răng nghiến lợi, tức tới mức miệng mồm bật máu, vành mắt đỏ bừng.
“Giết ông? Ông chết thì Tiểu Lệ sẽ rất buồn”.
Lâm Hàn trợn trắng mắt, nguyên nhân Dương Cảnh Đào phát bệnh hết sức đơn giản, do ăn quá nhiều đồ bổ nên khiến tim, gan, thận không chịu nổi mới gây ra phản ứng kịch liệt như thế.
Cho dù không gọi xe cấp cứu thì ông ta cũng chỉ phun mấy ngụm máu rồi ngất thôi, chứ chắc chắn không chết được.
Có điều, Dương Cảnh Đào lại không nghĩ thế, ông ta cực kỳ sợ chết!
Bây giờ, ông ta cảm thấy tim gan phèo phổi mình như bị nướng, vô cùng khó chịu, máu trào lên tận cổ.
Phụt!
Ông ta lại phun ra thêm một ngụm máu nữa!
“Phản rồi… Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày lại muốn làm phản à! Trơ mắt nhìn bố vợ phát bệnh, ngay cả xe cấp cứu cũng không thèm gọi!”
Tay phải Dương Cảnh Đào run rẩy cho vào trong túi, móc điện thoại ra.
“Mày không gọi thì tự tao gọi!”
Bộp!
Tay phải ông ta xụi lơ, vừa móc điện thoại ra đã rớt xuống nền nhà rồi lăn sang một bên.
“Ông Dương!”
Dì Hà khom lưng tính nhặt điện thoại lên.
“Dì Hà, dừng lại”.
Lâm Hàn mở miệng cản, nhìn Dương Cảnh Đào nói: “Chuyện mình làm sai thì tự mình phải chịu trách nhiệm”.
Dì Hà run lên, nhìn Lâm Hàn, cuối cùng cắn môi, nói:
“Vâng, cậu Lâm”.
Dì Hà lui sang bên cạnh.
“Khốn thật, chó chết, Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày, bố vợ phát bệnh mà cũng không gọi xe cấp cứu cho tao!”
Dương Cảnh Đào giận dữ rủa xả, dùng hết sức mạnh cả người bò tới, tính lấy điện thoại.
Ông ta giống như một con chó, miệng thì không ngừng chảy máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Lâm Hàn vẫn chắp tay sau lưng, mặt mày lạnh lùng nhìn cảnh ấy.
“Đợi… Đợi tao đến bệnh viện chữa khỏi xong, chắc chắn sẽ nói việc mày làm hôm nay… Cho Dương Lệ nghe, để con bé ly hôn với mày!”
Trong mắt Dương Cảnh Đào tràn ngập sự căm hận, tay phải run rẩy với tới.
Cuối cùng ông ta cũng đụng đến điện thoại di động.
Gương mặt Dương Cảnh Đào lập tức hiện lên vẻ kích động, giống như là bắt được sợi dây cứu mạng.
“120…”
Ngón tay ông ta run rẩy bấm điện thoại.
“Alo, mau tới biệt thự núi Vân Mộng, cứu tôi…”
Vừa nói xong, Dương Cảnh Đào rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.
“Cậu Lâm, giờ phải làm sao đây?”, dì Hà nhìn Lâm Hàn hỏi.
“Để ông ta nằm ở đó đi”.
Lâm Hàn nói, chắp hai tay sau lưng đi lên lầu.