Chương 762
Trong mắt Elizabeth Luna lóe lên sự căm hận.
…
Tại đại sảnh của khách sạn.
“Bà xã, chúng ta về phòng đi”.
Lâm Hàn kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nói.
Dương Lệ gật đầu, đi theo anh về phòng.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn bỗng nhận được tin nhắn từ Tôn Minh, anh chớp mắt, sau đó đi đến phòng Tôn Minh.
“Cậu Lâm, đây là mấy tấm thiệp mời dự ghế đại biểu chính dựa theo lời dặn của cậu, vả lại, hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương sẽ được tổ chức tại Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Victoria”.
Tôn Minh đưa một tấm thiệp màu vàng qua, mặt dưới in logo của hội nghị thượng đỉnh, trông rất tinh tế và đẹp đẽ.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Hàn gật đầu, nhận lấy thiệp mời.
Sau đó, anh cầm chúng đi tìm đám Phùng Thạch và Lý Minh, giao cho bọn họ xong mới trở về nghỉ ngơi với Dương Lệ.
Trong một căn phòng, Phùng Thạch nhìn hai tấm thiệp mời dự ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương, trên gương mặt không giấu nổi sự kích động.
“Sếp, đây thật sự là thiệp mời dự ghế đại biểu chính?”
Thư ký đứng cạnh có chút không tin nổi hỏi.
“Đây còn có thể là giả à? Chính cậu xem đi!”
Phùng Thạch đưa thiệp cho thư ký, lòng đầy kích động.
Tuy ông ta tin tưởng Lâm Hàn và tin vào thực lực của anh.
Nhưng dù sao đây cũng là ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương, có thể ngồi vào chiếc ghế ấy đều là những nhân vật tai to mặt lớn, nên Phùng Thạch khó tránh khỏi hơi nghi ngờ về lời nói dẫn họ đi tham gia rồi ngồi vào vị trí ấy của anh có phải là đang nổ không.
Nhưng giờ phút này, khi thật sự cầm trong tay tấm thiệp mời, sự nghi ngờ kia của ông ta lập tức biến mất, và cảm thấy may mắn vì mình đã đưa ra lựa chọn chính xác. Nếu không đi theo Lâm Hàn, thì giờ ông ta chỉ coi như là một ông trùm bất động sản vừa vừa thôi.
“Thật là thiệp mời dự ghế đại biểu trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương nè!”, thư ký kích động nói.
“Chứ sao!”
Phùng Thạch đắc ý liếc nhìn cậu ta, nói: “Tiểu Vương à, cậu phải chuẩn bị cho tốt, đừng chẳng được tích sự gì như Tứ Hải, không thì hậu quả của cậu sẽ giống như cậu ta đó”.
“Sếp, ông yên tâm đi, tôi sẽ đi kiểm tra lại bài phát biểu của chúng ta, chắc chắn sẽ không làm ông mất mặt trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương lần này”.
Tiểu Vương nói xong bèn dằn nỗi kích động xuống, tiếp tục làm việc.
Phùng Thạch lòng tràn đầy vui sướng, nhìn hai tấm thiệp mời, không ngừng vuốt ve, cảm giác lành lạnh.
Ông ta vẫn không thể nhịn nổi, chụp hai tấm rồi đăng lên trang cá nhân. Một cơ hội hiếm có như vậy, nhất định phải khoe ra cho người ta biết.
“Sắp tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương, chúc cho tương lai sẽ càng ngày càng rực rỡ xán lạn hơn!”
Đây là caption, bên dưới kèm theo ảnh thiệp mời.
…
Tại một căn phòng khác trong khách sạn.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn bỗng nhận được tin nhắn từ Tôn Minh, anh chớp mắt, sau đó đi đến phòng Tôn Minh.
“Cậu Lâm, đây là mấy tấm thiệp mời dự ghế đại biểu chính dựa theo lời dặn của cậu, vả lại, hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương sẽ được tổ chức tại Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Victoria”.
Tôn Minh đưa một tấm thiệp màu vàng qua, mặt dưới in logo của hội nghị thượng đỉnh, trông rất tinh tế và đẹp đẽ.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Hàn gật đầu, nhận lấy thiệp mời.
Sau đó, anh cầm chúng đi tìm đám Phùng Thạch và Lý Minh, giao cho bọn họ xong mới trở về nghỉ ngơi với Dương Lệ.