Chương 302
Hai là Lâm Hàn muốn xem ông ta có năng lực kinh doanh siêu thị hay không.
Nếu là nhân tài, đương nhiên sẽ giữ lại.
Chỉ bình thường thì đuổi, dù sao cũng không mất gì, còn chẳng tốn tiền trả lương.
Nghe thấy điều kiện của Lâm Hàn, ánh mắt Lương Huy lóe lên, không ngờ cậu Lâm này còn trẻ thế mà lại suy nghĩ chu toàn như vậy.
Nếu ông ta không có năng lực thì đến làm việc cho anh sẽ chẳng nhận được đồng nào.
“Được! Tôi đồng ý!”
Lương Huy cắn răng gật đầu nói, ánh mắt tràn đầy tự tin, dù sao ông ta cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong ngành kinh doanh siêu thị.
Miễn là cai đánh bạc, ông ta có tự tin sẽ thực hiện hết được những điều kiện của anh.
“Được, vậy add wechat đi. Sau đó, ông về soạn một bản kế hoạch phát triển trong ba tháng gửi qua để tôi xem thử. Nếu ok, tôi sẽ giao quyền quản lý siêu thị Hoa Nhuận cho ông. Đương nhiên, tôi sẽ sắp xếp người khác quản lý mảng tài chính”, Lâm Hàn nói.
“Được”.
Lương Huy add wechat Lâm Hàn.
Lương Sảng đứng cạnh nhìn cảnh đó, không nói gì.
Cô ta biết, đối với bố thì tiếp tục làm việc trong siêu thị là lựa chọn tốt nhất.
Nói thêm một lát, Lâm Hàn mới về nhà.
Chuyện đầu tiên khi Lâm Hàn về đến nơi là liên lạc với quản lý tài chính bên app live stream Sa Ngư, hỏi bên anh ta có người rảnh không, đến siêu thị Hoa Nhuận làm quản lý tài chính đi.
“Có, thưa cậu Lâm”.
Trưởng phòng tài chính trả lời lại: “Phó phòng tài chính của công ty chúng ta đã làm công việc tài chính 10 năm rồi, có thể phụ trách các công việc lớn nhỏ liên quan đến tài vụ, dùng ông ta cũng được đó, đảm bảo không có vấn đề”.
“Vậy thì dùng ông ta đi”.
Lâm Hàn nhắn lại: “Ngày mai tôi đi đến đó sắp xếp thủ tục chuyển công ty cho ông ta”.
“Vâng, cậu Lâm, vậy bây giờ tôi thông báo cho ông ta trước một tiếng để ông ta chuẩn bị”, trưởng phòng tài chính nói.
Lâm Hàn bỏ điện thoại xuống, thở dài.
Việc niêm yết công ty thứ 2 trên thị trường chứng khoán coi như được giải quyết rồi.
Trong vòng một năm mà muốn đưa siêu thị Hoa Nhuận niêm yết trên sàn chứng khoán thành phố Đông Hải, thực sự rất khó.
Phải phát triển chuỗi siêu thị này ra cả Hoa Đông, thậm chí là nửa Hoa Hạ thì mới có khả năng.
Ít nhất, mỗi tỉnh thành của Hoa Hạ đều phải có sự hiện diện của siêu thị Hoa Nhuận.
“Trong tài khoản hiện có trên 10 tỷ, đoán chừng không đủ, xem ra phải về nhà để lấy thêm”, ánh mắt Lâm Hàn dao động:
“Có điều bây giờ không thể vội, trước tiên phải đợi siêu thị Hoa Nhuận ở thành phố Đông Hải ổn định, hồi phục lại trong 3 tháng rồi mới nghĩ tới việc mở rộng”.
“Bước tiếp theo là phải bàn bạc việc hợp tác cung ứng với nhà họ Vương, đây là một liên kết nhỏ trong chuỗi cung ứng toàn cầu mà bố đã xây dựng”.
“Lúc trước mình và Vương Huy có mâu thuẫn lớn, muốn bàn chuyện hợp tác với nhà họ Vương cũng không đơn giản. Mềm không thể dùng, vậy chỉ có thể dùng cứng thôi”.
Lâm Hàn mang vẻ mặt nặng nề, suy nghĩ kế hoạch sắp tới.
“Lâm Hàn! Lâm Hàn!”
Dưới lầu bỗng nhiên có tiếng kêu, là ông già Dương Cảnh Đào.
“Chuyện gì?”
Lâm Hàn xuống lầu, hỏi.
Dương Cảnh Đào đang nằm trên sofa, vắt chéo chân chơi điện thoại, nhìn thấy Lâm Hàn liền liếc mắt nói:
“Con gái nhà chú Tư của cậu vào thành phố làm việc, cậu đến bến xe Nam Đông Hải đón nó một chút”.
Nói xong, Dương Cảnh Đào lấy một chùm chìa khoá vứt lên bàn:
“Chạy Mercedes-Benz đi, đừng có lái chiếc xe nát của cậu, tránh làm cho nhà chúng ta thêm mất mặt!”
“Chú Tư? Chú Tư nào?”, Lâm Hàn chau mày.
“Chính là chú Tư Trương, tuy không cùng huyết thống nhưng tính theo vai vế thì cậu cũng phải gọi là chú Tư”, Dương Cảnh Đào hơi mất kiên nhẫn nói:
“Đi nhanh đi, dù gì người cùng một thôn, cũng tính là họ hàng, cậu phải đón tiếp tử tế, đừng làm tôi mất mặt. Tôi đã đưa số điện thoại của cậu cho chú Tư rồi, khi nào đến trạm cậu gọi điện thoại cho ông ấy”.