Chương 306
“Được!”
Dương Cảnh Đào dẫn hai người vào nhà, ông ta hướng vào sau gọi lớn:
“Dì Hà, có khách đến thăm, mang trà lên đi!”
Dì Hà liền bưng trà đặt lên bàn.
“Cảnh Đào à, anh ghê gớm thật đó, đây đúng là cuộc sống của người giàu sang rồi, lại còn có cả người giúp việc!”
Trương Đức Thuận bật ngón cái về phía Dương Cảnh Đào, vô cùng ganh tị.
“Ôi chao, bố ơi, bố nhìn kìa, con trâu vàng kìa bố, đẹp quá đi mất!”
Trương Đào chỉ vào giữa phòng khách, ở đấy đặt một con trâu vàng vô cùng bắt mắt.
Vì muốn nở mày nở mặt trước họ hàng, vừa rồi Dương Cảnh Đào đã dời con trâu vàng và con rồng vàng năm móng trong phòng ngủ ra ngoài trưng bày.
Trương Đức Thuận bước đến vuốt ve trâu vàng rồi nói:
“Cảnh Đào, trâu vàng này là được mạ vàng sao?”
“Mạ vàng? Sao có thể chứ!”
Dương Cảnh Đào cười đắc ý: “Đây là trâu vàng đúc từ vàng ròng!”
“Vàng ròng á!”
Trương Đức Thuận trợn mắt không tin nổi:
“Vậy con trâu vàng này đáng giá bao nhiêu cơ chứ?”
“Cũng hơn 7 triệu tệ thôi!”, Dương Cảnh Đào bày ra dáng vẻ không mấy để ý.
“Hơn 7 triệu tệ sao!”
Trương Đức Thuận bị dọa đến hai chân bủn rủn, ngồi bịch xuống đất, ông ta lắp bắp nói:
“Trâu vàng này…hơn 7 triệu á! Quý giá quá rồi!”
Hơn 7 triệu tệ là con số mà ông ta không tài nào tưởng tượng nổi.
“Cảnh Đào à, con trâu vàng này ở đâu ra vậy?”, Trương Đức Thuận lại hỏi.
“Hôm nhà bọn anh đãi tân gia, một nhà phát triển bất động sản đã tặng để lấy lòng con gái Tiểu Lệ anh đấy”.
Nhìn thấy biểu cảm của Trương Đức Thuận, vẻ mặt Dương Cảnh Đào càng thêm đắc ý.
“Bây giờ Tiểu Lệ đã giỏi đến thế rồi á!”
Trương Đức Thuận vô cùng kinh ngạc: “Ngay cả nhà phát triển bất động sản còn phải tặng quà lấy lòng con bé sao!”
“Cũng chỉ nhận được một cái công trình trên chục tỉ thôi, mà mấy nhà phát triển kia đã đến đạp muốn nát cả cái cửa rồi”, Dương Cảnh Đào cười nói.
“Trên chục tỉ á…”
Trương Đức Thuận và Trương Đào đồng loạt rít lên.
Bọn họ làm sao mà tưởng tượng nổi một cái công trình hơn chục tỉ là cỡ nào chứ.
Nhìn thấy biểu cảm của hai người họ, ý cười trên mặt của Dương Cảnh Đào càng đậm hơn.
Hôm nay, ngoài chuyện Lâm Hàn vừa làm ông ta xấu hổ trước mặt họ hàng khi nãy, Dương Cảnh Đào cảm thấy mình ‘hứng đủ’ thể diện rồi.
“Chị Tiểu Lệ chỉ lớn hơn cháu có hai ba tuổi nhưng không ngờ lại giỏi đến vậy”, Trương Đào hoảng hốt lẩm bẩm, trong mắt dường như còn hơi đố kị.
Tiếp theo, cô ta lại lắc đầu nói: “Ông trời đúng là công bằng, công việc tuy là suôn sẻ, nhưng còn hôn nhân thì lại thất bại, vớ phải một người như Lâm Hàn! Đúng là được cái này thì mất cái kia!”
Dương Cảnh Đào đã hãnh diện đủ trước mặt họ hàng rồi, ông ta liền nói sang chuyện khác:
“Đức Thuận, anh nghe nói lần này chú đến đây là vì đưa Tiểu Đào đi tìm việc làm ở thành phố à?”
“Đúng vậy!”, Trương Đức Thuận gật đầu: “Thị trấn của chúng tôi tiền lương quá thấp, chỉ được tầm hai ba ngàn tệ thôi, vì vậy cả nhà mới ngồi lại bàn bạc, quyết định đưa Tiểu Đào lên thành phố”.
“Ở thị trấn không những lương thấp, mà cả người giàu cũng ít, đâu giống được như ở thành phố, trên đường về đây cháu nhìn thấy đâu đâu cũng là xế xịn, BMW, Audi… các kiểu”.
Trương Đào tiếp lời, trong tầm hiểu biết của cô ta, xế xịn cũng chỉ có BMW, Audi, Mercedes mà thôi.
“Ở thành phố Đông Hải này có biết bao nhiêu người giàu có, cháu tin rằng, với nhan sắc và năng lực của cháu, cháu sẽ tìm được bạch mã hoàng tử trong lòng mình, sau đó kết hôn và định cư ở cái thành phố này luôn”.
Trong mắt cô ta là một tương lai đầy mong đợi.
“Có mục tiêu sống thì tốt quá rồi, chú vẫn nhắc lại câu cũ, tìm người yêu thì đừng tìm một thằng như con rể chú”, Dương Cảnh Đào cười ha hả nói.