Chương 596
Nhưng gã ta nghĩ mãi không ra, lẽ nào đầu tên này bị úng nước hả? Tình hình giờ thế nào mà không biết sao?
Bốp!
Gã ta phun ra một búng máu, gãy vài cái răng, cả khuôn mặt sưng đỏ nóng rát.
Hoàng Liệt lùi ra sau, nhìn chằm chằm Lâm Hàn nói:
“Mày đến chỗ tao, Vương Vũ cho mày bao nhiêu, tao cho mày gấp 10 lần nó!”
“Cậu nhóc, thân thủ tốt đấy, đi theo tôi thì xe sang, người đẹp, tiền bạc, quyền lực, chỉ cần tôi có tôi sẽ cho cậu. Chưa biết chừng ba năm nữa, tôi còn có thể thăng cấp cho cậu lên làm Đường chủ của chấp pháp đường!”
“Vậy nên, hà tất phải đánh nhau vì một tên thuộc hạ sắp chết là Vương Vũ chứ?”
“Cậu còn không mau dừng tay?”
Gã ta đang nói thì “bụp”!
Ngực Hoàng Liệt lại nhận thêm một cú đấm.
Phụt!
“Thằng nhóc, đừng có bướng bỉnh mãi, tao cho mày cơ hội nhưng mày lại tự tìm đường chết!”
Cuối cùng trong ánh mắt Hoàng Liệt nhìn Lâm Hàn cũng hiện lên một tia sát ý.
Lâm Hàn chế nhạo, anh nở nụ cười nhẹ.
Khuôn mặt một chàng thiếu niên xuất hiện trước mắt Hoàng Liệt.
Hoàng Liệt mở to mắt, toàn thân run lên không kiềm chế được, khó có thể tin được.
“Sao có thể? Lâm Hàn, sao mày lại ở đây?”
“Là tôi, thế nào? Rất ngạc nhiên à?”
Trong mắt Lâm Hàn đầy sát khí.
Hoàng Liệt gật đầu, không chút che giấu: “Tao không ngờ mày không chết dưới họng súng của tao, bây giờ còn chủ động tìm tới, xuất hiện trước mặt tao”.
“Đương nhiên tôi phải tìm ông rồi, ông bắn tôi một phát, nếu tôi bỏ qua chuyện này thì tôi không phải Lâm Hàn”, Lâm Hàn thờ ơ nói:
“Tro cốt của tao? Hahaha, Lâm Hàn, mày đừng khoác lác nữa được không?”
Hoàng Liệt cười lớn, vẻ mặt mỉa mai:
“Nhưng tao không ngờ mày lại mua chuộc được Vương Vũ, để nó đưa mày vào… Thôi bỏ đi, những chuyện này không cần biết nữa, dù sao người chết cũng sẽ không uy hiếp được tao”.
Nói đến cuối cùng, Hoàng Liệt lắc đầu.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị đá tung ra, vỡ tan tành thành nhiều mảnh.
“Đến rồi!”
Gã ta cho rằng người của chấp pháp đường có thể giải quyết được Lâm Hàn và những thuộc hạ của Vương Vũ, đã đến.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, gã đứng hình.
Một vài người trong số họ, trên quần áo, trên mặt đều dính máu, dường như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
“Không phải người của chấp pháp đường…”
Đương nhiên những người đàn ông vạm vỡ này đều là người của Tôn Hàn Các, sau khi giải quyết những người bên ngoài xong, họ lập tức làm theo chỉ thị, xông vào đây.
“Anh Hàn!”
“Khống chế tất cả những người này đi”.
Lâm Hàn nhẹ giọng nói.
Một nhóm ba mươi, bốn mươi người ùa vào phòng.
Sau đó, tiếng đấm đá vang lên.
Còn Hoàng Liệt thì phải mất nhiều sức lực hơn chút, phải năm người của Tôn Hàn Các mới có thể quật ngã được gã ta xuống đất.
Đây là bởi vì lúc trước Lâm Hàn đã khiến gã bị thương, nếu không bị thương thì chắc phải bảy tám người mới khống chế được gã.
Hoàng Liệt bị đè dưới đất nhưng không hề sợ hãi, gã cười lớn tiếng:
“Không ngờ mày lại tìm được nhiều người như vậy!”
“Hôm nay Hoàng Liệt tao bị mày bắt, có thể nói là thất bại ngay trong tay người của mình!”
“Được rồi, nếu tao đã thua thì mày muốn gì, cứ nói đi!”